Mụ Trí Chướng. 6k lượt đọc. Chỉ Có Hoa Hồng Mới Nở Rộ Như Một Đóa Hồng. 4k lượt đọc. Phồn Cẩm. 23k lượt đọc. Sự Quyến Rũ Của Sói. Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ. 27k lượt đọc [AWM] Tuyệt Địa Cầu Sinh. 70k lượt đọc.
Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ. Ngôn Tình·0 điểm. Biên tập: EllieThể loại: Đam mỹ, hiện đại, học đường, ngọt sủng, hoan hỉ oan gia, miệng chê nhưng cơ thể thành thật giáo bá công x mất trí nhớ kiều manh học bá thụ, HE.Tình trạng bản. Lưu tủ sách
Cách bố trí bộ nhớ của hệ điều hành xử lý theo lô như sau: phần bộ nhớ ở địa chỉ thấp dành cho hệ điều hành, phần còn lại dành cho một chương trình của người dùng. Hình 1.4: mô hình tổ chức bộ nhớ của hệ điều hành xử lý theo lô
Dung Tuân bị bạo lực học đường, khi Ninh Phong biết được tin cậu ấy tự sát chính là mười năm sau đó. Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ. Full. 4. Thâm Độ Chí Tình. Full. 5. Sư Huynh Là Nam Thần. Full. 6. Tuyệt Đối Khế Hợp. Full.
Sau khi học bá mất trí nhớ 19. Hết ngày đến đêm 20. Lễ vật của tù trưởng 21. Xiềng xích âm dương 22. Anh chàng mở khóa thân ái 23. Hệ thống cưỡng chế tình địch bán manh 24. Thiếu gia và con gấu 25. Có quỷ mới biết ta đã trải qua những gì 26. Tổng tài nghĩ quá nhiều 27. Nhất tâm chi cách 28. Thông gia 29. Từ tiểu tam biến thành tiểu thụ 30.
Sau Khi Học Bá Mất Trí Nhớ. FULL Số chương: 52. Biên tập: EllieThể loại: Đam mỹ, hiện đại, học đường, ngọt sủng, hoan hỉ oan gia, miệng chê nhưng cơ thể thành thật giáo bá công x mất trí nhớ kiều manh học bá thụ, HE. Chương mới nhất: Chương 52: Phiên Ngoại 03. 4 năm
nTDFmqN.
Giới thiệuDư Duy với Ôn Biệt Yến như nước với lửa vậy. Một bên là tăng động thần kinh A, một bên lại là thanh lãnh lạnh lùng O. Ở Hoài Thanh ai cũng công nhận bọn họ cực kì xứng đôi, một cặp trời sinh. Tiếc sao hai người lại là đối thủ truyền kiếp của nhau, chỉ hận mỗi lần gặp không thể đánh chết được đối Duy cực kì chướng mắt Ôn Biệt Yến, người gì mà như tảng băng khô vô cảm, thấy mà ghét. Ôn Biệt Yến lại càng coi thường Dư Duy hơn, cái dòng thứ Husky thần kinhCơ mà thế sự vô thường, hoa mọc trên cứt trâu, chó thì cũng có mùa xuân. Lúc Ôn Biệt Yến đang trên đường đến địa điểm thi tiếng Anh thì lại gặp tai nạn, cuối cùng thay vì đến trường số 3 để thi thì lại nhập việnDư cẩu nghe tin thì mừng rớt nước mắt, cúi đầu nhìn xuống Ôn Biệt Yến đang nằm liệt trên giường kia, đang định buông ra vài câu cợt nhả chế giễu thì người trước mặt tỉnh dậy, cánh tay yếu ớt cố gắng vươn ra vỗ đầu Dư cẩu…Ôn Biệt Yến “Yên tâm đi, em vẫn ổn.”Dư – đó giờ chưa từng được Ôn Biệt Yến đối xử một cách nhẹ nhàng đằm thắm như này – Duy “………………?”Nhìn người trước mặt trưng ra biểu cảm ngơ ngẩn ngốc nghếch, Ôn Biệt Yến thở dài, kéo Dư cẩu lại gần rồi nhẹ nhàng hôn anh một cái “Anh vẫn ngốc như này thì sao mà ra mắt cha mẹ em được…”Dư Duy “!” Tf cái mẹ gì vậy?!*Không biết bắt đầu từ khi nào, ý đồ của Dư Duy đã thay việc đợi Ôn Biệt Yến nhớ lại mọi chuyện rồi cho cậu ta xem cảnh bản thân làm đủ thứ trò xấu hổ vì mình, sau đó khiến Ôn Biệt Yến nhục nhã một trận. Bây giờ anh nhìn tuyến thể của Ôn Biệt Yến bị bản thân cắn đến thâm tím, mỗi ngày trong lòng đều như lửa trời lạy đất lạy phật, xin thần phù hộ con, ngàn vạn lần đừng làm Ôn cục cưng nhớ lại chuyện cũ, anh không muốn chia tayyyyy!!!!!!!Dương quang trung khuyển Alpha công x Trước lạnh lùng sau mất trí nhớ dính người Omega thụHoặc là…Mặt trời bự ấm áp chăm bạn trai như chăm con EQ thấp công x Lạnh lùng với cả thế giới nhưng ngọt ngào dính người với một mình anh thụ=.———-
Chiều chủ nhật, Hướng Tân Kiệt đem theo bài đã chép xong tới phòng ngủ Địch Lâm cửa nhìn thấy Ngu Đào, hoảng sợ. Vội dùng ánh mắt hỏi Địch Lâm Thâm —— tình huống gì đây?Chuyện đổi phòng, thầy Khuất chỉ gọi Trâu Hưng ra ngoài nói một mình, nên người khác không rõ lắm. Địch Lâm Thâm cũng không nói với Hướng Tân hôm qua Hướng Tân Kiệt sang đây, đã có thể phát hiện từ lâu. Nhưng lớp 12 rồi, thành tích học của Hướng Tân Kiệt nhiều năm luôn ổn định đứng ở hạng 2 từ dưới lên, gia đình vẫn hy vọng cậu ta có thể cố gắng, tranh thủ thi vào trường đại học hạng 3. Vì thế đăng ký lớp phụ đạo cho cậu ta, đi học vào sáng thứ sáu và chủ nhật mỗi tuần. Vì đề phòng cậu ta trốn học, mỗi ngày cha Hướng đều đưa đón cậu ta đến lớp phụ đạo, làm Hướng Tân Kiệt muốn trốn cũng không có gan.“Thầy Khuất bảo đổi.” Địch Lâm Thâm nói Đào gật đầu với Tân Kiệt, liền vào Tân Kiệt vội kéo Địch Lâm Thâm qua một bên, thấp giọng hỏi “Vãi, anh với nó chung phòng ngủ được không đó? Sao nó không kháng nghị với thầy Khuất chứ? Lỡ như một lời không hợp liền đánh nhau, lại gánh xử phạt, anh còn muốn lên đại học nữa à?”Đầu tiên không nói lớp phụ đạo cuối tuần học thế nào, chỉ với năng lực tẩy não của giáo viên lớp phụ đạo đó, thì đúng là không có ai. Ngay cả cậu ta cũng nghĩ việc học là đứng đầu, cảm thấy việc thi đậu đại học là vô cùng quan trọng.“Lại nói, đánh nhau thật thì không phải bất lợi cho anh nhất à? Loại học bá như Ngu Đào, thi đại học chắc chắn có thể giành vinh quang cho trường, trường nhất định sẽ đứng về phía cậu ta, đến lúc đó không chừng trách nhiệm chỉ có mình anh gánh. Sao giờ? Anh muốn chú đưa anh ra nước ngoài học thật à? Cũng không phải ra nước ngoài không tốt, tiếng Anh làm sao giờ? Học lại từ đầu không phải anh chịu tội à?”“Không được, em đi tìm thầy Khuất, bảo thầy đổi Ngu Đào đi!”Hướng Tân Kiệt nói rồi muốn đi ra ngoài, bị Địch Lâm Thâm kéo lại.“Không có gì, tôi hiểu rõ trong lòng.” Địch Lâm Thâm nói “Bây giờ cậu ta khá dễ ở chung.”“A?” Hướng Tân Kiệt hiển nhiên không rõ, Ngu Đào dễ ở chung? Anh Thâm của cậu không phải cũng bị tẩy não rồi chứ?Địch Lâm Thâm nhỏ giọng nói “Hôm thứ sáu cậu ta té từ trên cầu thang xuống, đụng vào đầu, lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.”Hướng Tân Kiệt há to miệng, cả buổi cũng không nói được tiếng nào.“Bây giờ cậu ta cứ như con nít vậy, không có gì đâu.” Địch Lâm Thâm vốn không muốn nói chuyện này cho Hướng Tân Kiệt ngay bây giờ, có lẽ thầy Khuất sẽ có sắp xếp. Nhưng anh em quan tâm hắn, hắn cảm thấy cũng nên nói với Hướng Tân Kiệt một tiếng trước, để tránh Hướng Tân Kiệt hổ liễu ba kỷ * đi tìm thầy Khuất phân xử thật.* Để hình dung người ngốc, làm việc không dùng đầu óc. Nguồn Baidu.“Sao vậy được?” Hướng Tân Kiệt cảm thấy khó tin, cậu ta chỉ từng thấy chuyện này trên phim truyền hình Lâm Thâm cũng không định nói tới vấn đề bóng ma tâm lý, “Không rõ lắm, nhưng sau này có lẽ sẽ nhớ lại, đến lúc đó rồi hẳn nói.”Hướng Tân Kiệt bỗng cảm thấy có hơi đồng cảm với Ngu Đào, “Chuyện đó, nghiêm trọng lắm à?”“Không thể nói được, chỉ là không nhận ra ai hết, tính cách cũng không giống trước. Nhưng phương diện tự gánh vác thì không thành vấn đề.” Điều này đã coi như là vạn hạnh * rồi.* vô cùng may Tân Kiệt gật gật đầu, “Không ngu luôn là được, đúng rồi, nếu có gì thì cứ gọi em một tiếng.”“Ừ.” Hướng Tân Kiệt và Địch Lâm Thâm chỉ cách nhau một phòng ngủ. Ban đầu hai người họ muốn đổi chung một phòng, nhưng thầy chủ nhiệm ra lệnh cấm, hai học tra ở chung với nhau không thể đôn đốc lẫn nhau, học tập tiến bộ thì thôi, lỡ như cả ngày đều thảo luận chuyện đánh nhau với ai mới tốt, thì phiền rồi.“Đúng rồi, còn một chuyện nữa.” Địch Lâm Thâm nhìn thoáng về phía toilet, “Sau này gọi tên tôi được rồi, đừng gọi anh Thâm’ nữa.”“Vì sao chứ?” Cậu ta đã kêu biết bao nhiêu năm, sớm đã quen, “Chẳng lẽ anh muốn vứt bỏ người anh em này?”Địch Lâm Thâm liếc cậu ta một cái, tìm một lý do, “Lớn tuổi, sợ bị kêu thành già.”Nếu là người lớn, nghe thấy Địch Lâm Thâm nói “lớn tuổi”, thì có lẽ sẽ cảm thấy vô nghĩa, nhưng làm bạn cùng lứa tuổi, Hướng Tân Kiệt rất có thể hiểu được.“Hiểu, hiểu. Em cũng cảm thấy, mấy hôm nay em cũng muốn chuẩn bị chút trà hoa cúc để dưỡng sinh.” Hướng Tân Kiệt cười Đào vừa đi ra, đã thấy Hướng Tân Kiệt đang cười biết bây giờ Ngu Đào không nhớ được ai, nhưng ít nhiều gì cậu ta vẫn có tí bóng ma với Ngu Đào, liền vội vàng nói “Cái đó, em về trước nhé.”“Khoan đã.” Địch Lâm Thâm đưa bài thi cậu ta mang đến cho cậu ta, “Lấy về đi, tôi chép xong rồi.”Hướng Tân Kiệt nghi hoặc chút, sau đó hiểu ra chắc là chép của Ngu Đào. Xem ra có một người bạn cùng phòng học giỏi vẫn khá tốt, ít nhất không cần tự mình đau khổ buồn lo đi làm bài tập, cũng không cần mượn chép nơi Tân Kiệt đi rồi, Ngu Đào nhìn chằm chằm Địch Lâm Lâm Thâm khẽ cười nói “Được rồi, đừng nhìn nữa. Đã không cho cậu ấy gọi anh rồi.”Ngu Đào cười, cậu đã viết xong bài tập, hôm nay cũng ngâm ở phòng tự học với Địch Lâm Thâm tới trưa, buổi chiều cậu muốn thả lỏng chút, liền đề nghị “Mình chơi game đi!”Địch Lâm Thâm tức thì cảm thấy mình sống không thể yêu nữa, nhưng trên mặt không biểu hiện gì, nói “Rồi, chỉ đánh hai ván, sau đó tôi đọc sách một lát.”Đọc sách đúng là thứ tốt, có thể khiến hắn bớt lòng không ít.“Được.” Ngu Đào thoải mái đồng khi kết thúc cuối tuần, sáng sớm, đám học sinh ở trường buồn ngủ mơ màng thức dậy trong tiếng chuông báo thức đúng giờ khai lúc này, Địch Lâm Thâm đã theo Ngu Đào ngâm ở phòng tự học hơn nửa sớm thầy Khuất tới đây tìm tư liệu dạy học, xuyên qua chiếc kính thủy tinh trong suốt đầu tiên ở phòng tự học thấy được hai người. Điều này khiến thầy rất ngạc nhiên, không nén nổi nhìn ra ngoài cửa sổ —— đây là mặt trời mọc từ hướng Tây? Hay là trời chẳng hề sáng vậy?Nhưng hiện thực nói cho thầy, tất cả bình Lâm Thâm có thể bắt đầu học tập, thầy tự nhiên là rất vui, nhưng hy vọng đừng chỉ là nhiệt độ trong 3 phút. Bây giờ cố gắng, thì vẫn còn bữa sáng, hai người đến phòng học sớm để tự Khuất đi tới, “Các em hãy dừng lại trước, thầy có việc muốn nói với mọi người.”Các bạn học nghe vậy thì buông sách và bút trong tay xuống.“Bạn Ngu Đào hôm thứ sau vì té xuống từ trên cầu thang, lựa chọn mất trí nhớ tạm thời.”Các bạn học ồ lên, chuyện Ngu Đào bị đưa đi bệnh viện họ đều biết, cũng biết là Địch Lâm Thâm ném bóng, nhưng không ngờ lại mất trí nhớ.“Im lặng.” Thầy Khuất nói tiếp “Những chuyện khác thì không có vấn đề gì, chỉ là bạn ấy không nhớ rõ người. Vì thế tan học nếu mọi người không có việc, thì hãy giới thiệu tên mình cho Ngu Đào chút. Do cha mẹ Ngu Đào không truy xét, vì thế chuyện này cứ cho qua. Sau này mọi người chơi bóng, lúc chạy bộ thì nên chú ý chút, đừng gây thêm những chuyện như này nữa.”Các bạn học không nói gì, nhưng trong lòng đều hơi bối rối. Trước giờ Ngu Đào đều không hợp đàn, nói chuyện cũng không muốn nói với họ, luôn độc lai độc vãng, họ đều nghĩ mặc dù ở chung một năm, Ngu Đào chắc cũng không nhớ rõ tên họ. Mà đi tự giới thiệu, cứ cảm thấy như đi tự đòi mất mặt.“Ngoài ra, Địch Lâm Thâm, em đổi chỗ ngồi giùm Ngu Đào đi, để bạn ấy ngồi cùng bàn với em. Hướng Tân Kiệt, em thì đổi qua chỗ ngồi hiện tại của Ngu Đào.” Thầy Khuất biết Ngu Đào không bị cận, ngồi hàng cuối cũng không thành vấn đề. Để Ngu Đào và Địch Lâm Thâm ngồi cùng bàn, cũng vì chuyện sáng nay, hy vọng Ngu Đào có thể kéo Địch Lâm Thâm học tập. Vì Địch Lâm Thâm thành tích kém, không thích nghe giảng, vóc dáng lại cao, vì thế luôn ngồi ở hàng cuối. Để Địch Lâm Thâm đổi chỗ ngồi cùng bàn với Ngu Đào, thì sợ các học sinh sẽ có ý kiến, thế nên chỉ bảo Ngu Đào bạn học vẻ mặt hoảng sợ nhìn Địch Lâm Thâm —— bảo Địch Lâm Thâm dọn bàn cho Ngu Đào? Đầu thầy Khuất bị cửa chen rồi hả? Địch Lâm Thâm không ném bàn của Ngu Đào ra khỏi cửa sổ là đã tốt lắm rồi!Chỉ thấy Địch Lâm Thâm đứng lên tới chỗ Ngu Đào, bạn ngồi cùng bàn với Ngu Đào sợ tới mức rụt ra sau chút, tựa như sợ bị liên lụy nếu đánh Đào giương mắt nhìn hắn, hình như có hơi Lâm Thâm mặt không thay đổi nói “Cầm cặp qua đó ngồi trước đi. Tôi dọn bàn cho cậu.”“Ừm.” Ngu Đào cầm cặp đi ra hàng Tân Kiệt tới giúp đỡ, không bao lâu sau, vị trí của hai người đã đổi xong.“Được rồi, tự học tiếp đi.” Thầy Khuất nói xong, liền rời khỏi phòng còn phải đi nói cho các thầy cô môn khác một tiếng, vì Ngu Đào mất trí nhớ sẽ có khó khăn trên việc học, phải phụ đạo đúng văn phòng, các thầy cô nghe thấy tình huống này, đều vô cùng kinh ngạc, cũng có hơi đau lòng tiếc nuối.“Quậy thành chuyện gì chứ, đã 12 rồi, nếu kỳ thi đại học bị chuyện này làm lỡ, thì đúng là quá lãng phí cho đứa bé thông minh như Ngu Đào.”“Đúng đó, cơ thể không sao chứ? Không được thật thì học lại một năm, Ngu Đào nếu không thi nổi thì quá đáng tiếc.”“Tôi thấy, người không sao là tốt rồi. Trường học không phải có vị trí cử đi học à? Ngu Đào có tư cách.”“Đúng là có thể cử đi học, thầy Khuất tranh thủ chút giùm Ngu Đào đi.”…Các thầy cô đều rất quan tâm Ngu Đào, chỉ có cô vật lý là mặt mày khó coi, im lặng không hai tiết là tiết học chung, tiết học chung ở Bác Minh cũng không có gì, chỉ yêu cầu các học sinh phải vận động chút trên sân thể dục. Bình thường mọi người chỉ vận động bảy tám phút, sau đó đi mua chút đồ ăn vặt. Không ăn vặt thì bình thường đều về phòng học đọc sách, không bỏ qua bất cứ thời gian nào có thể học tập Đào ăn xúc xích nước mà Địch Lâm Thâm mua cho cậu bước vào phòng học, lúc đi qua lối nhỏ, thì nhìn thấy hai bạn học đang nghiên cứu một đề toán, hình như không có manh Đào dừng lại đọc đề lát, hai bạn học thấy có người đứng ở cạnh bàn, ngẩng đầu, liền nhìn thấy đôi mắt được ưa thích của Ngu Đào —— Ngu Đào như vậy hoàn toàn khác với lúc trước, có vẻ cũng không lạnh bạn trong đó tăng lòng can đảm, hỏi “Cái đó, Ngu Đào, bài này cậu biết làm không?”Ngu Đào nói công thức cho hai người, đơn giản trình bày trên miệng. Hai bạn học hình như cũng không nghe Đào đưa xúc xích cho bạn học hỏi cậu cầm giùm cậu, sau đó cầm bút viết các bước tính trên giấy.“Hiểu chưa?” Buông bút, Ngu Đào nhận lại xúc Đào trình tự rõ ràng, logic rõ ràng, công thức cũng viết ra, hai người cũng nhìn hiểu.“Hiểu rồi, cảm ơn.”“Không có chi.” Ngu Đào lấy lại xúc xích ăn hết nó, ném cây xiên bằng tre vào thùng rác, về chỗ ngồi của Đào giảng bài cho bạn, các bạn khác cũng nhìn thấy, cả đám đều rất kinh ngạc. Phải biết, lúc trước họ thà rằng tự mình nghẹn, cũng sẽ không tìm Ngu Đào. Bởi vì Ngu Đào tuyệt đối sẽ không để ý đến Ngu Đào sau khi mất trí nhớ vậy mà chủ động giảng bài cho bạn! Mất trí nhớ hay lắm, mất rất hay!Nhưng mọi người không biết đây là tình huống ngẫu nhiên hay sau này Ngu Đào đều sẽ như Phi ngồi đằng trước Ngu Đào cầm sách ôn tập của mình chuyển qua phía Ngu Đào, cẩn thận hỏi “Ngu Đào, có thể dạy tớ bài này làm sao không?”“Để tớ nhìn xem.” Ngu Đào vươn Ninh Phi nâng sách bài tập Đào sau khi xem xong, bắt đầu giảng bài cho cậu ta, cũng viết các bước lên lần mở đầu này, mọi người biết Ngu Đào thật sự sẽ giảng bài cho mọi người, vì thế đều cầm bài đi tìm Lâm Thâm đi vệ sinh về, liền thấy mọi người bu đầy ở cạnh bàn Ngu Đào, hắn có lẽ cũng không chen vào được ——Tình huống gì đây? Hắn mới không ở cạnh Ngu Đào có mấy phút thôi, đã bị những người này vây quanh, coi Ngu Đào là cá chép đẹp lắm hả? Vây quanh cũng có thể thi đậu được đúng không?
Phòng của Địch Lâm Thâm rất lớn, có phòng rửa tay và phòng tắm riêng, còn có một cánh cửa nhỏ đi qua phòng sách sát vách. Thiết kế này rất tiện cho người thích học, còn với người không thích học, cánh cửa nhỏ đó cũng chỉ để trang trí.“Nếu cậu muốn làm bài tập hay đọc sách gì đấy, thì có thể qua phòng sách.” Thiết kế phòng sách của hắn cũng không tệ lắm, chỉ là trên tủ đầy ắp cả sách, một cuốn hắn cũng chưa từng đọc, cái bàn cũng đẹp nữa, hắn từng làm bài tập ở đó hồi tiểu học, sau đó cũng chỉ lên mạng ở đó. Sau này hắn thậm chí còn cảm thấy làm thành một nơi như vầy còn không bằng đổi thành phòng để quần áo cho hắn, thực dụng hơn.“Ừm.” Ngu Đào đáp, người thì đứng trước tranh phác họa chân dung của Địch Lâm tranh phác họa này có thể nhìn ra lúc đó Địch Lâm Thâm còn chưa lớn như bây giờ, năm đề chữ có thể xác nhận được điểm này, chắc được vẽ hồi lớp 7. Thế nhưng vẫn rất đẹp trai, chỉ là gương mặt ngầu ngầu không có nụ cười, có cảm giác không dễ đến gần như bây giờ.“Rất tuấn tú.” Ngu Đào cười híp mắt xoay đầu nói với Địch Lâm Lâm Thâm nhướn lông mày, “Trong tranh đẹp trai hay người thật đẹp trai?”“Trong tranh đẹp trai, người thật còn đẹp trai hơn.” Ngu Đào không chút keo kiệt mà bình nói Ngu Đào ngốc, không biết khen người? Đây không phải rất biết nói à?“Coi như cậu tinh mắt.” Địch Lâm Thâm cười nói “Không còn sớm nữa, cậu đi tắm trước đi, tôi tìm khăn mới cho cậu.”“Được.” Ngu Đào đáp, rồi cầm đồ ngủ ra từ trong túi mang theo bên mình. Đồ ngủ mà Địch Lâm Thâm mua cho cậu mặc rất thoải mái, thế nên mặc dù Địch Lâm Thâm có nói trong nhà có đồ ngủ mới có thể cho cậu mặc, cậu vẫn mang theo khi hai người lần lượt tắm xong, liền lên giường chuẩn bị ngủ của Địch Lâm Thâm cho hai người hoàn toàn không thành vấn đề, Ngu Đào có thói quen đọc sách một lát trước khi ngủ, lúc này đang tựa vào đầu giường lật sách tiếng Lâm Thâm thì đang xem điện thoại, thành tích rất tệ, xác định cao thấp.“Nghỉ học rồi, mai cứ ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh đi.” Gần đây hôm nào cũng dậy sớm, Địch Lâm Thâm đã quen. Chẳng qua nếu đã là kỳ nghỉ, vậy điểm mấu chốt nhất để phân chia kỳ nghỉ với ngày bình thường thì tự nhiên là có thể ngủ thẳng đến lúc tự tỉnh hay không rồi.“Cậu cứ tùy ý, nếu tôi tỉnh thì sẽ qua phòng sách đọc sách.” Ngu Đào nói. Đồng hồ sinh học của cậu ngay đấy, có lẽ sẽ không dậy quá Lâm Thâm gật đầu không có ý kiến, nhìn thoáng thời gian, sắp mười một giờ, “Ngủ đi.”“Ừm.” Ngu Đào đặt sách tiếng Anh lên tủ đầu giường, thả gối xuống đặt lại, liền trượt vào trong chăn, không qua một lát, đã Lâm Thâm gối một tay ở dưới đầu, trái lại không thấy buồn ngủ, trong bóng đêm đôi mắt sáng khác lời Ngu Sổ nói hôm nay không ngừng vòng vo trong đầu Địch Lâm Thâm. Trước đây, hắn thật sự rất phiền Ngu Đào, nếu không phải Ngu Đào mất trí nhớ, cả đời này hắn cũng sẽ không thành bạn với Ngu Đào. Nhưng sau khi biết chuyện của Ngu Đào, hắn bắt đầu thật lòng làm bạn với người bạn Ngu Đào này. Không phải do thương cảm, không phải do họ là đồng loại, mà là do hắn có thể hiểu được Ngu Đào, có thể hiểu được sự áy náy và khó chịu của Ngu Đào, nếu như là hắn, có thể cũng sẽ giống như Ngu thế nếu hắn muốn kết bạn với Ngu Đào, muốn che chở Ngu Đào, thì tất nhiên phải thi vào chung trường với Ngu Đào. Nhưng nhìn thành tích của hắn, rồi nhìn của Ngu Đào, đúng là trứng cũng muốn như không thi vào chung trường với Ngu Đào, hắn thực sự sẽ thấy không yên lòng. Đại học là xã hội nhỏ, thời kỳ này rất quan trọng đối với kế hoạch tương lai, vì thế mặc dù hắn là học tra, thì cũng phải lên đại học, dù cho là dùng tiền ra nước ngoài học. Hắn không hy vọng Ngu Đào bị chuyện này làm hỏng ở đại học nữa, một người bạn cũng không chơi được, là sự đả kích trí mạng với tương lai của Ngu Đào. Ngu Đào học giỏi như vậy, không nên bị hủy thế hắn nhất định phải theo bên cạnh Ngu Đào, dù có bị kỳ thị, thì Ngu Đào vẫn còn có hắn, tuyệt đối không đến mức ảnh hưởng tương hắn thì không thể để Ngu Đào theo hắn đi học ở trường tệ được, thế nên chỉ có thể do hắn cố gắng, chạy lên trên!Đây là lần đầu tiên Địch Lâm Thâm có kế hoạch và mục tiêu cho cuộc sống tương lai của mình. Cảm giác này rất mới mẻ, cũng không vô lại, khiến hắn cảm thấy chân thật, lại có phần kích động và hướng sau năm giờ rưỡi, Ngu Đào tỉnh dậy như ở nơi xa lạ, nhưng Ngu Đào cảm thấy ngủ rất ngon, giường và chăn đều rất thoải mái, có Địch Lâm Thâm ở bên cạnh, cậu không hề cảm thấy khó chịu chút Đào rón rén xuống giường, chuẩn bị đi rửa mặt. Lúc này, chuông báo thức mà Địch Lâm Thâm cài trên điện thoại vang lên, làm Ngu Đào giật mình. Địch Lâm Thâm tắt báo thức, trở mình, bộ dạng muốn ngủ tiếp. Ngu Đào cũng không lên tiếng, đến phòng rửa Ngu Đào rửa mặt xong đi ra, đã thấy Địch Lâm Thâm ngồi trên giường còn đang tỉnh ngủ.“Chưa tắt báo thức à? Buồn ngủ thì cứ ngủ tiếp đi.” Ngu Đào nhẹ giọng Lâm Thâm lắc đầu một cái, xuống giường đi rửa mặt —— hôm qua hắn hơn mười hai giờ mới ngủ, báo thức là cố ý cài, để có thể dậy đọc sách. Đã quyết định, tất nhiên phải biến thành hành động mặt xong đi ra, Địch Lâm Thâm cũng tỉnh táo, vừa thay đồ mặc ở nhà vừa nói “Có trang web chương trình học cấp ba nào có thể nghe được không? Tôi muốn nắm chắc việc học.”Ngu Đào không hề cảm thấy bất ngờ, dù sao trong khoảng thời gian này Địch Lâm Thâm luôn dậy sớm tự học với cậu, tuy thành tích không lý tưởng, nhưng chỉ cần Địch Lâm Thâm sẵn lòng, vẫn có thể bù lại.“Có, điện thoại có thể xem.”Địch Lâm Thâm mở khóa điện thoại mình rồi ném cho Ngu Đào, “Làm giùm tôi đi.”Ngu Đào tải app cho hắn, Địch Lâm Thâm thì lật tài liệu học của mình, chuẩn bị nghe giảng thật khi tải app xong, Ngu Đào dạy hắn tìm chương trình học ở đâu.“Mấy thầy cô này giảng cũng không tệ, nếu cậu xem không hiểu chỗ nào thì có thể hỏi tôi.” Ngu Đào nói.“Được, biết rồi.” Địch Lâm Thâm ôm sách và điện thoại, “Tôi xuống lầu uống ly nước trước, cậu cứ đến phòng sách đọc sách, tôi qua phòng khách nhỏ.”“Ở chung trong phòng sách cũng không sao mà.” Ngu Đào cảm thấy mình không nên chiếm phòng sách một mình, đuổi Địch Lâm Thâm Lâm Thâm tìm cớ nói “Trong phòng sách có máy vi tính, tôi nhìn là muốn chơi, không bằng đến phòng khách cho rồi.” Thật ra hắn chỉ là không muốn quấy rầy thời gian buổi sáng dễ nhớ nhất của Ngu Đào mà Đào vừa nghe, cũng cảm thấy Địch Lâm Thâm vẫn đừng nên vào phòng sách, “Vậy thì được, xem không hiểu chỗ nào thì viết ra, chiều tôi giảng cho cậu.”“Được.”Dì trong nhà sáu giờ mười lăm ra làm bữa sáng, lúc đang đi về phía nhà bếp, thì nghe thấy phòng khách nhỏ có tiếng động. Ban đầu dì cho rằng Địch Lâm Chiêu dậy sớm làm việc, muốn vào hỏi xem có cần pha ly nước mật ong cho anh trước không, nhưng vạn lần không ngờ, trong phòng khách nhỏ lại là Địch Lâm có người vào, bút trong tay Địch Lâm Thâm dừng lại, ngẩng đầu lên.“A, cậu hai dậy rồi?” Dì thấy hắn đang học, trong lòng cũng vui mừng, vội hỏi “Sáng sớm có muốn ăn chút gì không? Dì làm cho cậu.”Dì làm cơm này bắt đầu từ khi mẹ Địch Lâm Thâm gả vào, đã nấu cơm ở nhà họ Địch, coi như là nhìn Địch Lâm Thâm từ nhỏ đến lớn, tự nhiên là quan tâm hắn nhiều hơn chút. Mấy người hầu phụ trách quét tước đều cảm thấy Địch Lâm Thâm lạnh lùng không dễ ở chung, nhưng dì thì không nghĩ thế, Địch Lâm Thâm không phải bẩm sinh như vậy, là cái chuyện nát bét đấy khiến hắn trở thành như vậy. Bản tính của Địch Lâm Thâm là tốt, sau này cũng sẽ tốt.“Gì cũng được.” Địch Lâm Thâm nói.“Vậy cậu Ngu thì sao?” Dì không biết gia đình Ngu Đào làm gì, nhưng nếu là Địch Lâm Thâm dẫn về, tự nhiên dì cũng gọi một tiếng cậu’.Địch Lâm Thâm suy nghĩ chút, hỏi “Ở nhà có bột bánh muffin không?”“Có.”“Vậy làm chút muffin đi, sau đó chiên trứng với thịt xông khói, tôi và Ngu Đào ăn chung.”“Được, một tiếng sau ăn được chứ?”“Có thể.” Nhà họ Địch không có thời gian ăn cơm cố định, bình thường đều tỉnh dậy thì xuống lầu ăn là khi dì rời đi, Địch Lâm Thâm tiếp tục nghe bài trên mạng. Bài trên mạng này giảng thật sự không tệ, hơn nữa chỉ chọn điểm chính để giảng, rất dễ hiểu. Chỉ là không có đề ôn tập, nên hắn chỉ có thể tự làm đề của Lâm Thâm căn bản kém, phải bù rất nhiều thứ. Nhưng may mà bây giờ hắn có thể chịu được tính tình, ngược lại cũng không Địch Sĩ Nghĩa xuống lầu, đã thấy Địch Lâm Thâm và Ngu Đào đang cùng ăn sáng trước bàn ăn —— việc này có thể nói là ly kỳ, thằng con thứ hai của ông từ lúc nào từng dậy sớm qua?Ngu Đào thấy Địch Sĩ Nghĩa trước, “Thưa chú, chào buổi sáng ạ.”“Chào buổi sáng.” Địch Sĩ Nghĩa cười đáp, Ngu Đào ngoan ngoãn thực sự hợp ý ông khắp mọi Lâm Thâm không quen chào buổi sáng với người nhà, lại nói mối quan hệ của hắn và cha hắn cũng không quá tốt, liền cúi đầu tiếp tục ăn đồ của mình.“Hôm nay sao con dậy sớm vậy?” Địch Sĩ Nghĩa kéo cái ghế bên cạnh Địch Lâm Thâm ra từ nhà bếp bưng nước mật ong chuẩn bị cho Địch Sĩ Nghĩa ra, cười nói “Thưa ngài, hôm nay cậu hai dậy còn sớm hơn tôi nữa, học ở trong phòng khách nhỏ đấy chứ.”“Ồ?” Địch Sĩ Nghĩa hơi kinh Lâm Thâm cảm thấy khó chịu, hắn học thì sao? Có cần ngạc nhiên vậy không? Có cần đặc biệt nói với ba hắn không?Ngu Đào thì cảm thấy làm tốt nên khen ngợi, vì thế tranh công giùm Địch Lâm Thâm, “Bây giờ ngày nào Địch Lâm Thâm cũng dậy rất sớm, sau đó đến phòng tự học ở thư viện tự học chung với con.”Địch Sĩ Nghĩa càng kinh ngạc hơn, nhìn Địch Lâm Thâm khá là quan tâm hỏi “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có gì không vui thì cứ nói với ba.”Địch Lâm Thâm càng khó chịu hơn, “Không có gì không vui, chỉ là Ngu Đào kéo con đi học, con liền đi thôi.”Lần này Địch Sĩ Nghĩa càng cảm thấy Địch Lâm Thâm quen đúng bạn, cười nói “Rất tốt, rất tốt. Sau này học chung với Ngu Đào nhiều hơn, cần gì thì cứ nói với ba.”“Ừm.” Địch Lâm Thâm cũng không quá để bụng, dù sao hắn học cũng không phải vì gia khi hai người ăn xong, những người khác trong nhà cũng dậy, hai người liền về phòng sách. Địch Sĩ Nghĩa kể chuyện Địch Lâm Thâm bắt đầu học tập cho người cả nhà đều biết, cứ như Địch Lâm Thâm nhận được giải thưởng lớn gì ăn sáng xong, hai người chuẩn bị tiêu hóa một lát rồi mới đọc sách. Ngu Đào chỉ chỉ đàn ghi-ta treo trên tường trong phòng sách, “Cậu biết đàn không?”“Trước đây biết, giờ thì hơi quên rồi.” Lúc đó vì muốn thể hiện mình đẹp trai, không đứng đắn từng đàn qua mấy bài.“Có thể lấy xuống xem không?” Ngu Đào cười hỏi.“Đương nhiên.” Đây cũng không phải đàn ghi-ta đắt tiền gì, hơn nữa, dù có đắt, hắn cũng cam lòng cho Ngu Đào đàn ghi-ta xuống đưa cho Ngu Đào, Ngu Đào khẽ gẩy dây đàn vài cái, sau đó ngồi xuống, vừa đàn vừa hát bài May mắn nhỏ’.Địch Lâm Thâm ngây người, hắn không biết Ngu Đào cư nhiên biết chơi đàn ghita, hơn nữa còn hát dễ nghe như vậy!Lúc Ngu Đào nói chuyện thì nghe không rõ, nhưng lúc hát thì trong thanh âm mang theo một loại từ tính, độ thừa nhận vô cùng cao, hơn nữa cực kỳ dễ Ngu Đào rũ mắt khẽ hát, tựa như hoàn toàn chìm đắm trong đấy, trái tim Địch Lâm Thâm bỗng nhảy thêm mấy cái —— Ngu Đào như vậy thật sự quá xinh đẹp, cũng rất có sức gia đình mở công ty giải trí, nên nghệ sĩ mà Địch Lâm Thâm từng gặp cũng không phải số ít, nhưng hắn chưa từng để ý ai quá nhiều qua. Mà Ngu Đào, không phải ca sĩ nổi tiếng gì, nhưng lại khiến hắn không dời mắt nổi, hi vọng Ngu Đào vẫn luôn hát tiếp, chỉ hát cho một mình hắn Đào như vậy, khiến hắn thấy hơi thích rồi, làm sao bây giờ?!
sau khi học bá mất trí nhớ