Read Phần 4 from the story Sủng Phi Khó Làm - Cung đấu, Sủng by dinhtinhcung (Định Tình Cung) with 23,516 reads. xuyênkhông, sung, cungđấu. ☆, Chương 96: Buổi Chương 72: Kiều Hoa. Mộ Tịch Dao nhìn Thục phi đang đùa với Thành Khánh, thì nghe cung nữ báo Tắng cô nương đến. Ba chữ "Tắng cô nương" vừa phát ra, Mộ Tịch Dao lập tức đoán được người đến là ai. Tính toán thời gian, cũng không chênh lệch lắm, chỉ là không biết Phí Ngạn Bác cùng La, Lâm nhị vị đạo sư cũng là một mặt nghiêm nghị, cấp sáu chiến cấp tám vốn là rất khó, còn không dựa vào thú cưng, này bằng với là chặt đứt Chiến Sủng sư hai tay, càng là khó càng thêm khó, cho dù là bọn hắn đều không cách nào làm được Làm việc nhóm là hoạt động không thể thiếu đối với sinh viên. Nhưng không phải làm việc nhóm luôn là lựa chọn tốt dành cho các bạn. Khi làm việc nhóm sẽ gặp một số khó khăn làm công việc của bạn bị trì trệ không hiệu quả. Cùng tìm hiểu những khó khăn khi làm việc nhóm nhé Tùy tiện đọc một chương bất kỳ đều là sủng! "Sủng phi khó làm" là một câu chuyện gần như thuần cổ đại, yếu tố xuyên không không nhiều (do nữ chính xuyên qua khi mới sinh). Thiên Tịch Dao là con một thái y, sinh ra được cha mẹ yêu thương, nhà không thiếu bạc, muốn gì được nấy. Cô luôn vui vẻ, ung dung tự tại, định gả cho một người bình thường sống Truyện tranh Sủng Hồ Thành Phi, Từ đặc công tình báo cao cấp thành tiểu hồ ly phế vật, Đồng Linh Linh trong lòng đau khổ a. chap 3 Trang chủ Truyện tranh Sủng Hồ Thành Phi Sủng Hồ Thành Phi chap 3 Tiếp chap 4. Sủng Hồ Thành Phi chương 3 . Toàn màn hình. Chia sẻ. Báo lỗi load FiVJk. Một truyện sủng, cực sủng! Tùy tiện đọc một chương bất kỳ đều là sủng! “Sủng phi khó làm” là một câu chuyện gần như thuần cổ đại, yếu tố xuyên không không nhiều do nữ chính xuyên qua khi mới sinh. Thiên Tịch Dao là con một thái y, sinh ra được cha mẹ yêu thương, nhà không thiếu bạc, muốn gì được nấy. Cô luôn vui vẻ, ung dung tự tại, định gả cho một người bình thường sống cuộc sống đơn giản. Nhưng một đạo thánh chỉ đến, buộc cô phải vào cung. Sống hai năm như vô hình, cho đến một ngày, cô gặp hoàng thượng trong Ngự hoa viên và tiến thẳng đến con đường sủng phi, nhanh chóng thăng cấp lên Trân tần. Thiên Tịch Dao, như lời Vạn Phúc công công là “Trước đây nhìn có chút ngu ngu, bây giờ nhìn lại có hơi ngốc, kết hợp với nhau thành ngu ngốc”. Tranh đấu hậu cung, Trân tần chưa bao giờ tham gia, kể cả trước hay sau khi được sủng. Cuộc sống trong cung cấm với cô đơn giản chỉ là nghĩ xem hôm nay ăn món gì, được sủng thì nghĩ rằng hoàng thượng sẽ nhanh chóng có mới nới cũ, tiếp tục ăn ngủ như thường. Thiên Tịch Dao cứ nghĩ tiếp tục như vậy đến hết đời, nhưng mệnh trời khó đoán, cô mang thai hoàng trưởng tử. Rồi Đại hoàng tử từ đâu xuất hiện, coi Thiên Tịch Dao như mẫu thân mà làm nũng. Về sau, vì hiểu lầm mà cô và hoàng thượng lạnh nhạt trong ba năm, nhưng cũng không có gì ngược nữ chính cả. Hoàng thượng vẫn quan tâm đến cô như cũ, chỉ là lo sợ mất đi cô nên không giải thích. Hiểu lầm này nhờ anh trai Thiên Tịch Dao mà được giải quyết. Thì ra, mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Tại sao Thiên Tịch Dao lại gặp hoàng thượng trong Ngự hoa viên? Tại sao trước Trân tần, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh phi tần khác? Tại sao hoàng thượng lại sủng ái Trân tần đến vậy? Đại hoàng tử là ai? Tại sao hoàng hậu cho rằng Trân tần chỉ là thế thân? Mọi chuyện chỉ có một chữ “tình” để giải thích. - “Hắn phát hiện mình đang nằm mơ, trong mộng thấy một tiểu cô nương vấn tóc kiểu hải hoa ốc biển, vươn năm đầu ngón tay mập mạp, trước mặt là một viên kẹo đường, giọng nói mê hoặc “Cho ngươi ăn kẹo, ăn kẹo sẽ hết đau nha” Hoàng đế nghĩ thầm, ngươi coi ta là con nít mấy tuổi hả? Thấy kẹo thì sẽ vui sao, hắn khinh bỉ nhìn kẹo đường trước mặt. “ A, ngươi không ăn kẹo à?” Tiểu cô nương rất kinh ngạc, còn nói thêm “ Vậy ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi ăn” “Cút.” Hoàng đế nghe thấy mình lạnh lùng nói. Tiểu cô nương không bị giọng nói của mình hù sợ, cười híp mắt nói “Ngươi cho Đường Đậu nhà ta ăn bậy phải không, ngươi biết Đường Đậu không? Đó là con chó của ta, rất thông minh, bảo nó nằm thì nó nằm, bảo nó đứng thì sẽ đứng, còn kéo áo của ta nữa.” “Bảo ngươi cút, ngươi nghe không!” Hoàng đế phát hiện có vẻ mình đang ở quá khứ, ngay cả tức giận cũng mang theo vẻ trẻ con. “Quỷ hẹp hòi, thật là.” Tiểu cô nương tức giận bỏ đi.” - Nữ chính nội tâm đơn giản, lương thiện, không có dã tâm gì, lại thiếu tâm nhãn, gần như vô tâm. Nhưng cô vẫn sống tốt trong cung do được hoàng thượng che chở hết mực. Nam chính thâm tình, quyết đoán, tỉ mỉ lo cho nữ chính. Phần cuối truyện có hơi gượng ép khi để hoàng hậu vốn luôn tuân thủ nữ đức từ đầu truyện lại giật dây cho Yến Vương phi đang có bầu mờ ám với hoàng thượng. Mặc dù do hoàng hậu hiểu nhầm nhưng cũng rất miễn cưỡng. Tóm lại, truyện nhẹ nhàng, sủng tuyệt đối, thích hợp cho các bạn tâm hồn hường phấn, trái tim yếu đuối hoặc các bạn chịu ngược nhiều rồi tìm cảm giác mới. Truyện đang được edit đều đặn, các bạn hãy ủng hộ nha! - Review by Hi Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 *** Tháng ba quả thực là thoải mái nhất, không quá nóng, không chói mắt, khoan khoái, dễ chịu như muốn nắm trong lòng bàn tay không muốn buông ra. Trước đây, Thiên Tịch Dao muốn ngủ thì ngủ, muốn ăn thì ăn, chưa bao giờ có ý định tiến cung nhưng sau khi vào cung thì ngay đến cả phơi nắng cũng là một loại xa xỉ đối với nàng. Cung nữ Hương Nhi một bên lôi kéo cánh tay của nàng " Chủ tử, mau về đi thôi, nơi này là ngự hoa viên, người không được ở đây." Sợ Thiên Tịch Dao thương tâm nên câu nói kế tiếp nàng không dám nói ra, bởi vì chủ tử của nàng có địa vị thấp nên ở lại lâu sợ lại đụng phải phiền phức. Thiên Tịch Dao híp mắt, cảm thụ ánh nắng mặt trời dễ chịu chịu chiếu vào mặt, chỉ cảm thấy hít vào là không khí trong lành, mát mẻ của ngự hoa viên xanh mát, như muốn chìm vào trong đó. Nàng cười một cách thỏa mãn, nói " Để ta ở đây phơi nắng một lúc đi, ta cảm thấy như muốn nổi mốc lên hết rồi đây này." Thiên Tịch Dao ở nơi này nói, tên Tử Đằng Uyển nghe thật êm tai, nhưng sống ở chỗ đó thì thật không tốt, cửa sổ đều hướng về phía tây, cứ như vậy một viện rộng lớn trụi lủi đến ngay cả một cái cây cũng không có, lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tịch Dao còn tưởng đây là một nhà tù nữa chứ. Sau khi nghe ngóng quả nhiên nơi này trước đây dùng để nhốt những cung nữ không nghe lời, chỉ có điều nơi này còn chưa bị biến thành lãnh cung, nơi những phi tần bị thất sủng. Kỳ Thanh đế vừa lúc đến ngự hoa viên thì chợt thấy nụ cười rực rỡ của Thiên Tịch Dao, quanh năm không thấy ánh mặt trời nên gương mặt nàng trắng noãn y như quả trứng gà mới lột vỏ trông thật ngon miệng, đôi mắt hạnh to híp lại như vầng trăng khuyết hiện ra cùng với đôi môi căng tròn đỏ mọng. Tại đây, dưới ánh mặt trời ấm áp, như một bức tranh thanh xuân rực rỡ của người người con gái ấy, trái tim hắn đột nhiên vang lên hồi rung động. Trong lòng thái giám Vạn Phúc nghĩ thầm, rõ ràng vừa mới đi ngang qua đây, hoàng đế dụng tâm kín đáo, nhưng mà hắn liếc mắt nhìn sắc mặt hoàng đế thì trong ngực lộp bộp rơi một cái, thầm nghĩ bệ hạ vẻ mặt nàỳ là.....coi trọng cô gái kia a. Thiên Tịch Dao cảm thấy thật xui xẻo, trước khi xuyên qua, nhà nàng chỉ có nàng là con gái duy nhất, thế nhưng cha mẹ vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối vì không có con trai, xem nàng như một cậu bé mà nuôi dưỡng, các bé gái khác đều được mặc váy công chúa đáng yêu dịu dàng, còn nàng thì luôn ăn mặc nam tính với quần và áo sơ mi, dù có té xuống thì vẫn không được khóc, không phải nói nàng không có tiền đồ nhưng sau này nàng dần dần hiểu chuyện, cha mẹ không xem nàng là con gái, nàng đã nghĩ phải đấu tranh một lần chứng minh cho cha mẹ thấy một người con gái có thể hơn một người con trai rất nhiều, đó là lí do vì sao nàng luôn cố gắng học tập, chờ nàng cắn răng thi đậu vào trường đại học nổi tiếng nhất nước, rốt cuộc cũng thấy nở mày nở mặt hãnh diện thì kết quả cha mẹ lại nhận nuôi một cậu bé, muốn hắn phụng dưỡng có thể chăm sóc cho mình trước lúc lâm chung, lòng nàng lúc đó đã hoàn toàn sụp đổ.... Sau đó nàng đột nhiên bất tỉnh, mê man rồi sốt cao, chờ lúc tỉnh lại thì đã đến thời đại này. Mời các bạn đón đọc Sủng Phi Khó Làm của tác giả Bích Vân Thiên. Category Archives Sủng phi khó làm Chương 102 Thiên Tịch Dao đang cùng Hoàng Đế hưởng thụ ngày nghỉ khó khăn lắm mới trộm được, dùng vài ngày ít ỏi còn lại để vi phục, hai người chơi vui quên trời đất, nhưng khổ nhất chỉ … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Ngoài cung thỉnh thoảng truyền đến tiếng pháo trúc, hết tiếng này đến tiếng khác, càng làm Phượng Tê cung của hoàng hậu thêm lạnh lẽo, thức ăn trên bàn đã lạnh từ lâu, nhưng hoàng hậu vẫn chần chừ … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Chương 101 Thời gian trôi nhanh như bay, hôm qua chỉ vừa ăn cháo mồng tám tháng chạp, hôm nay đã là tân niên, trong ngày tân niên này, hoàng đế bận rộn rất nhiều việc, trời chưa sáng đã … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Editor Lina Lê Chương Thiên Triệu Lăng lên xe ngựa đến Tình Phong hiên. Tiểu nhị kia nhìn thấy Thiên Triệu Lăng thì hồ hởi tiến lên tiếp đón, hỏi, “Khách quan, ngài đến mấy người a?” Thiên Triệu … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Editor Lina Lê Chương Bên ngoài bông tuyết trắng xóa, mang theo làn khí lạnh, trong phòng lại bởi vì đốt than lửa nên có vẻ ấm áp rất nhiều, từ miệng lư hương tiên hạc bằng đồng … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Editor Lina Lê Chương Hương Nhi qua đây hỏi bao giờ dâng bữa trưa lên, đúng lúc cắt đứt tràng cười của hai người. Thiên Tịch Dao nhớ rõ Tề chiêu nghi thích ăn thịt dê nướng nhất, bèn … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Editor Lina Lê Chương Thiên phủ lão thái thái đang cùng hai con dâu bàn luận chuyện năm mới, Thiên gia tuy không được coi là danh môn vọng tộc, nhưng qua mấy đời, tộc nhân cũng có mấy … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Editor Lina Lê Chương Ánh mắt của Thiên Triệu Lăng nhìn Chu Đại Chân chăm chú, không hề rời đi một giây. Chu Đại Chân luôn cảm thấy ánh nhìn sau lưng sáng quắc , khí trời rét … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương Editor Lina Lê + Su Lemon Chương Từ khi Thiên Triệu Lăng trúng hội nguyên, thanh danh thiên phủ lan truyền rộng, người đến ăn mừng, người đến tặng lễ, nhiều nhất là… đám bà mối, hận không … Tiếp tục đọc → Sủng phi khó làm – Chương 97 Editor Su Lemon Chương 97 Thiên Tịch Dao biết ca ca Thiên Thiệu Lăng trúng Hội nguyên vô cùng cao ứng, thưởng cho người truyền tin năm mươi lượng bạc, quay lại nói với cung nữ thái giám đang … Tiếp tục đọc → Chu Bỉnh Thụy kể từ cùng Kỳ Thanh đế chống lại sau khi, hai người liền đấu trí đấu dũng, đều sắp giết đỏ mắt , vốn tưởng rằng lại muốn đem chính mình tỉ mỉ chuẩn bị mấy ngày thao thao bất tuyệt trang điểm đi ra, không nói hoàng đế miệng sùi bọt mép nhận sai thuận theo thì sẽ không bỏ qua, ai biết hoàng đế thế nhưng tự mình nghĩ mở ra? Lần này hắn bỗng nhiên thì có loại thụ sủng nhược kinh cảm giác, nơm nớp lo sợ hỏi, "Bệ hạ đây là..." "Ái khanh khổ tâm, trẫm hiện tại mới có thể lĩnh hội." Hoàng đế nói tới chỗ này, "Trước kia là trẫm rất cố chấp , kỳ thực cô gái này vẻ đẹp, chỉ có trải qua người mới có thể hiểu, là trọng yếu hơn là cô gái này muốn cho ngươi vui mừng." Hoàng đế nhớ tới lúc không nói chuyện ấm dịu ngoan thuận, thế nhưng làm chuyện này lúc trung khí mười phần suýt chút nữa cắn hắn... , giương mắt nhìn hắn lúc lại có vẻ xinh đẹp động lòng người Thiên Tịch Dao, chỉ cảm thấy lòng tràn đầy nhu tình. Chu Bỉnh Thụy cằm đều sắp rớt xuống rồi , theo hắn cởi, không... , chính xác mà nói hẳn là trong triều tất cả mọi người biết hoàng đế đối với nữ sắc không chú ý, cả ngày cả ngày nhào tại trên triều chính, thích nhất nhóm tấu chương, có một lần lại ngại tấu chương quá ít, hỏi trong triều gần đây liền những sự tình này sao? Bởi vì này, thậm chí còn có người hoài nghi hoàng đế có phải là đoạn tụ chờ chút, không phải vậy tại sao bày đặt hậu cung này rất nhiều thiên kiều bá mị mỹ nhân không nhìn, cho dù là buổi tối còn muốn chính mình vắng ngắt được ở Long Khê điện bên trong a, nói chung nói bóng nói gió rất nhiều. Lúc đó Chu Bỉnh Thụy lại cảm thấy trên người mình nhiệm vụ rất nặng, nếu như hoàng đế là đoạn tụ này vì giang sơn xã tắc cũng hầu như muốn bày đang lại đây, nếu như là thân thể có vấn đề vậy thì phải nói chữa bệnh a, đương nhiên nếu như ghét bỏ hậu cung không có thích hợp mỹ nhân vậy thì tuyền tú, nói chung hắn cảm thấy hắn nhất định phải làm cho hoàng đế sinh con trai đi ra ổn định triều cục. "Bệ hạ có thể như vậy nghĩ, đây là ta Đại Kỳ may mắn a." Chu Bỉnh Thụy suýt chút nữa ở Kỳ Thanh đế trước mặt bão tố lệ, quá khó khăn , hoàng đế rốt cục phát hiện nữ nhân được rồi? Vậy có phải hay không nói rất nhanh sẽ có thể có thật nhiều hoàng tử công chúa ? Kỳ Thanh đế chính mình đạt được mỹ nhân tâm tình rất tốt, luôn cảm thấy hôm nay thấy thế nào Chu Bỉnh Thụy làm sao hợp mắt, nói, "Ái khanh những năm này cần cần cù cù, vì chúng ta Đại Kỳ thực sự là cúc cung tận tụy, trẫm đều ghi tạc trong lòng , trẫm muốn ban thưởng điểm ái khanh cái gì... Chẳng qua khổ nỗi không có cơ hội, trẫm nhìn cải lương không bằng bạo lực, mấy ngày trước đây Đại Thực nước đưa tới mắt xanh mỹ nhân ngoại quốc, trẫm sẽ đưa cho ái khanh đi." Chu Bỉnh Thụy trợn tròn mắt, hoàng đế đang nói cái gì? Ban thưởng mỹ nhân? Chờ hoàng đế tâm tình sung sướng đi rồi Chu Bỉnh Thụy bị thái giám dẫn đi lúc mới phản ứng được, này phản xạ độ cong hơi dài, thế nhưng hắn thực sự có chút khiếp sợ, sau đó hắn cực lực chối từ, thái giám vừa mới bắt đầu còn tưởng rằng Chu Bỉnh Thụy sẽ cao hứng thưởng điểm bạc vụn, dù sao hắn nghèo mà, đây là mọi người đều biết chuyện, kết quả hắn không thưởng ít bạc thì thôi, lại vẫn nói đừng mỹ nhân, phải biết bao nhiêu vương công quý tộc cửa xé rách đầu liền muốn này mỹ nhân ngoại quốc, lúc đó thái giám liền vỡ không được, trầm mặt nói, đây là bệ hạ ban thưởng, không chấp nhận bằng kháng chỉ bất tuân. Thiên Tịch Dao là con một thái y, sinh ra được cha mẹ yêu thương, nhà không thiếu bạc, muốn gì được nấy. Cô luôn vui vẻ, ung dung tự tại, định gả cho một người bình thường sống cuộc sống đơn giản. Nhưng một đạo thánh chỉ đến Thể loại Cổ đại, xuyên không, sủng, sạch, ít cung đấu, HE Độ dài 162 chương Tình trạng Hoàn Một truyện sủng, cực sủng! Tùy tiện đọc một chương bất kỳ đều là sủng! “Sủng phi khó làm” là một câu chuyện gần như thuần cổ đại, yếu tố xuyên không không nhiều do nữ chính xuyên qua khi mới sinh. Thiên Tịch Dao là con một thái y, sinh ra được cha mẹ yêu thương, nhà không thiếu bạc, muốn gì được nấy. Cô luôn vui vẻ, ung dung tự tại, định gả cho một người bình thường sống cuộc sống đơn giản. Nhưng một đạo thánh chỉ đến, buộc cô phải vào cung. Sống hai năm như vô hình, cho đến một ngày, cô gặp hoàng thượng trong Ngự hoa viên và tiến thẳng đến con đường sủng phi, nhanh chóng thăng cấp lên Trân tần. Thiên Tịch Dao, như lời Vạn Phúc công công là “Trước đây nhìn có chút ngu ngu, bây giờ nhìn lại có hơi ngốc, kết hợp với nhau thành ngu ngốc”. Tranh đấu hậu cung, Trân tần chưa bao giờ tham gia, kể cả trước hay sau khi được sủng. Cuộc sống trong cung cấm với cô đơn giản chỉ là nghĩ xem hôm nay ăn món gì, được sủng thì nghĩ rằng hoàng thượng sẽ nhanh chóng có mới nới cũ, tiếp tục ăn ngủ như thường. Thiên Tịch Dao cứ nghĩ tiếp tục như vậy đến hết đời, nhưng mệnh trời khó đoán, cô mang thai hoàng trưởng tử. Rồi Đại hoàng tử từ đâu xuất hiện, coi Thiên Tịch Dao như mẫu thân mà làm nũng. Về sau, vì hiểu lầm mà cô và hoàng thượng lạnh nhạt trong ba năm, nhưng cũng không có gì ngược nữ chính cả. Hoàng thượng vẫn quan tâm đến cô như cũ, chỉ là lo sợ mất đi cô nên không giải thích. Hiểu lầm này nhờ anh trai Thiên Tịch Dao mà được giải quyết. Thì ra, mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Tại sao Thiên Tịch Dao lại gặp hoàng thượng trong Ngự hoa viên? Tại sao trước Trân tần, hoàng thượng chưa từng sủng hạnh phi tần khác? Tại sao hoàng thượng lại sủng ái Trân tần đến vậy? Đại hoàng tử là ai? Tại sao hoàng hậu cho rằng Trân tần chỉ là thế thân? Mọi chuyện chỉ có một chữ “tình” để giải thích. - “Hắn phát hiện mình đang nằm mơ, trong mộng thấy một tiểu cô nương vấn tóc kiểu hải hoa ốc biển, vươn năm đầu ngón tay mập mạp, trước mặt là một viên kẹo đường, giọng nói mê hoặc “Cho ngươi ăn kẹo, ăn kẹo sẽ hết đau nha” Hoàng đế nghĩ thầm, ngươi coi ta là con nít mấy tuổi hả? Thấy kẹo thì sẽ vui sao, hắn khinh bỉ nhìn kẹo đường trước mặt. “ A, ngươi không ăn kẹo à?” Tiểu cô nương rất kinh ngạc, còn nói thêm “ Vậy ngươi muốn ăn gì? Ta làm cho ngươi ăn” “Cút.” Hoàng đế nghe thấy mình lạnh lùng nói. Tiểu cô nương không bị giọng nói của mình hù sợ, cười híp mắt nói “Ngươi cho Đường Đậu nhà ta ăn bậy phải không, ngươi biết Đường Đậu không? Đó là con chó của ta, rất thông minh, bảo nó nằm thì nó nằm, bảo nó đứng thì sẽ đứng, còn kéo áo của ta nữa.” “Bảo ngươi cút, ngươi nghe không!” Hoàng đế phát hiện có vẻ mình đang ở quá khứ, ngay cả tức giận cũng mang theo vẻ trẻ con. “Quỷ hẹp hòi, thật là.” Tiểu cô nương tức giận bỏ đi.” - Nữ chính nội tâm đơn giản, lương thiện, không có dã tâm gì, lại thiếu tâm nhãn, gần như vô tâm. Nhưng cô vẫn sống tốt trong cung do được hoàng thượng che chở hết mực. Nam chính thâm tình, quyết đoán, tỉ mỉ lo cho nữ chính. Phần cuối truyện có hơi gượng ép khi để hoàng hậu vốn luôn tuân thủ nữ đức từ đầu truyện lại giật dây cho Yến Vương phi đang có bầu mờ ám với hoàng thượng. Mặc dù do hoàng hậu hiểu nhầm nhưng cũng rất miễn cưỡng. Tóm lại, truyện nhẹ nhàng, sủng tuyệt đối, thích hợp cho các bạn tâm hồn hường phấn, trái tim yếu đuối hoặc các bạn chịu ngược nhiều rồi tìm cảm giác mới. Truyện đang được edit đều đặn, các bạn hãy ủng hộ nha! - Review by Hi Dung Hoa - fb/ReviewNgonTinh0105 Des by Họa Qúy Phi *Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa Cre pic Google/huaban

sủng phi khó làm