Đăng bởi: Thienthanh188 3713236 - 71325 - 141 Hoàng Bắc Nguyệt - thiên tài sát thủ nguy hiểm nhất của thế kỷ 21 xuyên không về dị giới,
Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương. Nhỏ không biết do đâu mà trái tim nhỏ lệch nhịp. Bởi vì một câu nói:" Cả đời này vì em mà tôi từ bỏ làm thợ săn ma cà rồng" hay đôi bàn tay dù nhỏ bé vẫn cố đập tan xiềng xích:" vì bảo vệ chị mà tôi sẵn sàng chống lại cả thế
Truyện Huyết Thê Của Ma Cà Rồng Vương của tác giả Rose Killer, Truyenhub tổng hợp tất cả các nguồn mà bạn có thể đọc được truyện này
5. Hàng Xóm Của Tôi Là Ma Cà Rồng - The Vampire Lives Next Door ( 2015 ) Nhắc đến những bộ phim ma cà rồng Hàn Quốc, chắc chắn không thể không kể đến Hàng Xóm Của Tôi Là Ma Cà Rồng. Đây cũng chính là bộ phim góp phần tạo nên tên tuổi nam diễn viên Ji Sung, giúp anh chứng minh
XIQz. *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để các bộ phim truyền hình hay tiểu thuyết huyền bí, đều nói ma cà rồng luôn áp đảo con người với khả năng vật lí siêu phàm của họ. Nhưng thực tế mà nói, với kĩ thuật khoa học đạt đến đỉnh điểm như ngày này. Vampire dường như chỉ có thể áp đảo con người về nhan sắc. Bởi từ thực tế cho thấy, chỉ cần hai thợ săn xếp loại khá là có đủ trình độ hạ một vampire cấp C trở học đã phát minh ra những bộ trang phục có thể giúp người mặc chịu được những cú đấm mang theo lực khủng khiếp từ vampire, họ cũng đã phát minh những thiết bị giúp con người bắt kịp tốc độ vampire. Tuy nhiên, với những thứ trên, đó chỉ là một thợ săn xếp loại KHÁ. Nếu muốn thăng cấp lên thợ săn GIỎI, họ sẽ phải trả một cái giá khá học đã chế tạo ra một thứ Dung Dịch được đặc chế từ máu vampire, có thể khiến một con người bình thường có được sức mạnh vật lí sánh ngang với vampire nhưng không làm mất đi bản chất con người của họ. Nghĩa là người đó vẫn sinh hoạt ăn uống như một con người bình thường. Dĩ nhiên, bất cứ thứ gì cũng có cái giá của nó, những thợ săn loại [giỏi] chấp nhận tiêm thứ chất đó vào người, chắc chắn không thể sống qua 35 giới ngoài kia, chỉ có những người thuộc tổ chức thợ săn mới biết đến sự tồn tại của siết chặt tay, thực sự khá lắm, nhỏ cũng muốn thử xem rốt cục là tên thợ săn ăn gan trời nào mà có bản lĩnh kéo đến tận đây để bất người. Lao đến đánh ngất Emi, Lin bế cô đặt ngay ngắn ở một chỗ khuất người. Nhìn sơ lượt qua một lần, Lin nhanh chóng biết được loại thuốc mà Emi uống phải là thứ hỗn hợp không mùi không vị, mà tác dụng của nó cũng giống như tiếng đàn của người cá hôm nọ, vampire cấp thấp uống vào sẽ bị điều khiển như thể mộng tấm gạt ra, dùng con mắt vampire phóng tầm nhìn ra xa, thấp thoáng hơn một tá vampire đang đi theo hướng Nam học viện. Lin chau mày, nhỏ lập tức lao vun vút về phòng là một đêm mệt nhọc khép mắt lại, tập trung tinh thần, hai ngón tay đặt lên mắt trái, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhỏ mở mắt ra, một nửa ấn kí phức tạp đã hoàn toàn biến mất, khiến con mắt lại trở nên yêu dị hơn. Hóa ra một lớp áo choàng, mặt nạ màu đen hoàn toàn từ băng, đôi mắt Lin có chút sắc dưới gầm giường, Lin lôi lên một thanh kiếm ngắn chỉ bằng ngón tay trỏ, nhéc vào trong áo, nhỏ phát áo choàng lao ra khỏi màn phần ma lực chảy đậm đặc trong người, nó đủ bảo vệ Lin khỏi cái lạnh của thế giới vampire, dĩ nhiên tốc độ của nhỏ cũng nhanh hơn bình thường gấp mấy biết nhỏ đang đi khỏi kết giới của trường, điều này có nghĩa là nếu ra ngoài đó có xảy ra chuyện gì, chắc chắn kêu không ai rừng phía Nam - một khu rừng lá kim rộng tán lá chằn chịt nhau dưới màn đêm vĩnh cửu như rũ héo đi không một chút sự sống, tiếng quạ kêu "quác quác", tiếng những chú chim kêu thảm vang vọng đâu đây, tiếng gầm rú của những dị loài chưa một con người nào biết đến, văng vẳng đâu đấy tiếng nước chảy lên đá, róc rách róc thực sự không biết nên nói đây là một khung cảnh sống động hay chết chốc lượt những học viên bị trúng thuốc đều bị Lin ném một viên sỏi vào gáy mà ngất, dĩ nhiên viên sỏi đó được ném đi với một tốc độ kinh hồn, nếu đem ném vào mặt đất, chắc chắn sẽ tạo một cái hố như nơi đó vừa bị ném một quả bom cỡ dần những vampire bị "mộng du" đều nằm "ngủ" yên trên mặt đỡ kẻ khác là một điều tốt, nhưng dù biết quá sức đối với mình mà vẫn đâm đầu vào giúp mặc dù đối tượng được giúp chẳng thân thiết gì với bản thân thì quả thật kẻ đó có chút ngu chất của Lin không xấu, nhưng nhỏ không tốt đến nỗi lo chuyện bao đồng trong tình cảnh bản thân có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào. Nhưng đối với chuyện thợ săn, nhỏ không thể không nhúng tay vào. Bởi nó có ảnh hưởng đến sự kiện kì quặc cứ thế liên tiếp xảy ra, chứng tỏ trong trường có nội gián, nếu chuyện thợ săn bị làm lớn lên, nhà trường chắc chắn sẽ nâng cao mức cảnh giác, thậm chí là lục soát từng học viên để đảm bảo an toàn cho mọi đối tượng hàng đầu nằm trong danh sách tình nghi không ai chính là Lin đây. Căn bản mà nói, việc một con người uống máu vampire dòng thuần rồi trở thành vampire như nhỏ thực sự là chuyện khó tưởng, lại còn thêm nhỏ có thể chi phối băng, mặc dù trong mắt mọi vampire khả năng sử dụng băng đó rất yếu nhưng cũng đã là một kì tích của tạo hóa rồi, bởi xác suất thành công là cực kì hiếm. Chính vì đó, rất nhiều trưởng bối vampire đã nghi ngờ nhỏ là một “vũ khí sinh học” của con người. Nếu không phải nhỏ được nhà Amory giới thiệu đến, chắc chắn không dễ dàng gì lọt vào trường vì lí lẽ đó, Lin buộc phải dẹp yên chuyện xoạt!Một âm thanh như có con vật nhỏ nhắn nào đó đang lướt trên lá khô tiến tới, mặc dù tần số âm thanh nhỏ đến mức động vật cũng chưa chắc có thể nghe được, nhưng với Lin hiện tại, nhỏ hoàn toàn có thể nghe thấy. Lập tức, một mãng băng mỏng lao vụt đến xuyên ngang đầu con rắn, máu xịt ra văng trên những chiếc lá khô nằm dưới nhìn con rắn, dĩ nhiên nó không phải rắn thường, cơ thể nó chỉ bằng ngón tay út của nhỏ, nhưng bên trong đó là những chất độc có thể nguy hại đến vampire. Chính xác đó là một “tác phẩm sinh học”.Vút!!!Lại một đợt tấn công nữa, lần này là một … viên đạn nhanh chóng lách người né viên đạn, đôi chân nhỏ đáp xuống một cành cây to, đưa mắt nhìn xuống những kẻ đang đứng dưới chúng đều đeo mặt nạ che mất nửa mặt trên và mũi, dĩ nhiên nó không chỉ có duy nhất một công dụng là ẩn mặt, mà còn để nhìn thấy trong bóng tối và chống độc. Áo choàng đen phủ lấy toàn thân, có thể nói, từ đầu đến chân, chỉ thấy được đôi môi đỏ của nhóm ba người đang đứng trước mặt nhìn lên Lin, Lin không thể nhìn thấy mắt họ, nhưng có thể thấy được nụ cười mỉa mai khinh bỉ trên môi họ.“Ta có lời khen khi ngươi đến được tới đây, nhưng ta chắn chắn ngươi sẽ phải dừng lại ở đây thôi, đồ quái vật ạ!” mọt giọng nói vang lên, dưới tác dụng của máy thay đổi chất giọng, Lin chẳng thể hình dung ra giọng nói đó là nam hay nữ, nhưng nhìn dáng hình có vẻ thấp hơn hai người còn lại, có lẽ là một cô tiếp theo đưa mắt đánh giá Lin một cách tỉ mỉ, giọng có vẻ cân nhắc “Kẻ đó chắc chắn là quý tộc, chúng ta nên cẩn thận”.Cô gái nhếch môi khinh bỉ, đưa mắt nhìn sang chàng trai chính giữa nãy giờ vẫn đứng im nhìn vào một góc nào đó, nói “Lo gì chứ? Anh Sliver đang ở đây, mọi vampire sẽ phải chết dưới tay anh”.Chàng trai kia quay qua nhìn người ở giữa, rồi sau đó trong tay anh ta xuất hiện một cái máy gì đó giống máy nghe nhạc, anh ta bấm bấm vài cái, lập tức những vampire bị “mộng du” lúc nãy quay về lẽ họ thực sự muốn chộp lấy “con cá lớn” là nhỏ đây vẫn im lặng nghe đoạn đối thoại của họ, đôi mắt nhỏ nhìn vào chàng trai đang đứng giữa. Từ lúc đến đây, nhỏ đã cảm thấy hắn ta không phải hạng “xoàng” rồi, bây giờ thì có lẽ nhỏ đã chắn chắn được điều sao? Nhỏ chưa từng nghe qua Code này trong giới thợ gái đó vẫn là người hung hăng lên trước, cô ta đang tính lao đến nhỏ thì bị chàng trai chính giữa đó đưa tay ngăn lại. Cô ta tròn mắt “Anh Sliver?”.Lúc này, chàng trai đó mới lên tiếng, giọng nói không đến nỗi trầm nhưng tuyệt đối lạnh lẽo “Em không phải đối thủ của hắn”.Ba giọng nói với ba thiết bị thay đổi đính ở cổ, Lin hoàn toàn không thể nhận ra được ai là như cô gái nghĩ rằng người mang Code Sliver khinh mình, cô có vẻ tức giận, song lại không dám làm trái ý Code Sliver, cô cố ép cảm giác hiếu chiến xuống, và kết quả chắc là không thành công. Bởi tiếp đó, một tràn súng mang theo những viên đạn bạc hướng về phía Lin mà săn một khi đã giăng bẫy ở đây, điều này cũng có nghĩa khu vực này cũng đã được lập kết giới, nên dù có bom nổ ở đây hay mùi mái thơm tho trong gió thì bên trường Vampire Knight cũng chẳng nghe được, bất chấp là vampire có giác quan cực gái kia tự kiêu cũng phải thôi, vì năng lực của cô ta không hề tầm thường. Mỗi một viên cô ta bắn ra đều không hề phung phí, luôn luôn trúng mục đạn cấp B2. Lực sát thương tương đối lớn. Vampire cấp D ăn một viên cũng khó có thể đứng dậy mà, vẫn chưa thể làm gì được tấm khiên băng xuất hiện chắn trước Lin, toàn bộ những viên đạn từ phía cô gái kia đều bị gim vào đó. Còn nhỏ thì chỉ đứng im đưa mắt nhìn vào chàng trai chính giữa, trong đêm tối tảng băng đen chắn trước mặt nhỏ lung linh huyền có chút căng thẳng, cô gái này đã mạnh đến thế, không biết chàng trai kia còn mạnh đến cỡ băng theo sự điều khiển của Lin mà biến mất, những viên đạn gim trên đó mất điểm tựa rơi xuống lên lăn lốc trên mặt không sợ mà sử dụng băng là bởi chẳng ai có thể tin được Clionadh lớp C lại có thể có khả năng điều khiển băng mạnh tới mức này. Hơn nữa, nhỏ đã sử dụng chút thủ thuật độn chiều cao lên rồi mà, nên chẳng ai có thể biết đây là một cô gái gái trợn trọn mắt, cô ta kinh hãi đến mức tưởng như sắp đánh rớt khẩu súng trên tay mình, trong vô thức cô lùi lại phía sau Code Sliver.“Hắn ta … còn hơn cả… quý tộc” chàng trai kia nói, giọng anh ta có chút run run “Không thể nào, lẽ nào hắn là….”.Code Sliver đưa mắt về phía Lin, dường như rất cẩn thận đánh giá “Zebric!”.Bấy giờ Lin cũng lên tiếng, giọng nói hoàn toàn là giọng của Zebric năm xưa, chất giọng ma mị như một cơn gió đêm khuya thủ thỉ vào tai người tình, hỏi lại “Phải không?”.“Dù ngươi là ai, hôm nay ta sẽ không để ngươi thoát” lại là cô gái lúc nãy, lần này cô ta liều mạng hơn lao đến, súng vừa được nạp thêm vào loại đạn B1 nên sức tấn công mạnh hơn, nhưng cũng chính vì thế mà cô ta không thể kiểm soát được lực giật lùi của súng khiến đường đạn bị hụt rất không phải kiểu vampire thích trêu đùa con người, hơn nữa nhỏ cũng không có dự định giết họ, nên Lin lại tiếp tục hóa ra một tấm khiên băng chắn trước âm thanh lớn vang lên khiến lỗ tai Lin nhức nhối, lập tức theo bản năng cảm nhận thấy sự nguy hiểm, một loạt những tấm khiến băng xuất hiện chắn trước Lin. Nhưng lại không thể chắn được viên đạn có sức công phá kinh khủng hai thứ kim loại va vào nhau “két két” lạnh người, dù chỉ trong tích tắc nhưng âm thanh đó vô cùng đáng sợ, như thể đó là sự chạm trán của thiên thần và ác quỷ - hai thế lực vĩnh viễn đối lập nhau nhìn lên những tấm khiên băng đều bị viên đạn xuyên vỡ, nhìn vào thanh kiếm trên tay mà nhỏ vừa dùng để đỡ viên đạn, lại nhìn một dấu trượt chân nhỏ trên nền xác là trong lúc viên đạn lao đến với tốc độ kinh khủng đó, Lin đã sử dụng thanh kiếm của mình để đỡ nó, kết quả lực đạn tác dụng vào kiếm khiến nhỏ bị đẩy lùi về sau một chút. Một vampire có sức mạnh thể chất cực kì mạnh mà còn bị một viên đạn đẩy lùi về phía sau, chứng tỏ viên đạn đó không hề tầm thường, nếu không phải những tấm khiên băng làm giảm đi vận tốc của nó trước đó, thì nhỏ chắc chắn không dám nói điều gì sẽ xảy đạn trước lúc bay khỏi thanh khiến đã bị Lin cứa đôi, hai nữa mãnh đạn bay về hai hướng khác nhau, mỗi hướng đều có cây cối cảm giác khó nhằn xuất hiện trong đầu Lin. Dẫu nhỏ đã biết thợ săn trà trộn vào trường không phải hạng vừa, nhưng nhỏ chưa từng nghĩ đến đích thân kẻ đó giá khuôn mặt trên chìm vào bóng của chiếc mũ choàng, vạt áo đen bay phất phơ trong gió, cây súng màu bạc với những đường nét chạm trỗ tinh xảo lóe sáng trong đêm đen, họng súng lạnh lùng hướng thẳng về phía chính là thợ săn mạnh nhất trong tất cả những thợ săn mạnh nhất – vua thợ săn – Code Silver một vampire cấp C, hoặc thậm chí là cấp quý tộc nào có thể sống xót sau khi bị viên đạn đó trực tiếp tổn thương. Nó mạnh đến mức chỉ cần 1 viên duy nhất có kích thước như đạn súng lục thông thường là đủ tạo một lỗ thủng bằng cái chén rồi. Năm đó Lin đã bị trúng một viên, ngực phải của nhỏ lúc đó có thể nói rằng đút cả cánh tay vào chọt qua chọt lại cũng dư sức. Nếu không phải có máu của Ceref và giải phóng 100% sức mạnh Zebric để phục hồi, có lẽ Lin giờ này đã trở thành chất dinh dưỡng nuôi đất năm đó đã bắn nhỏ, chính là người phụ nữ thuộc gia tộc Yatogami – một gia tộc thợ săn lừng lẫy ở Nhật Bản có gốc gác từ một vampire dòng thuần. Nếu Lin không nhầm, thì đây chắc chắn là con trai của người phụ nữ đã bị Ceref giết chết năm như thông tin gia phả gia tộc Yatogami, thì ông cố mấy đời trước của Code Silver Lord chính là một vampire dòng thuần. Ông ta yêu say đắm và kết hôn cùng một phụ nữ loài người, sau đó sinh ra hai đứa con. Nhưng vì lí do nào đó, ông ta lại giết chết bà ấy, sau đó vì quá oán hận cha mình, hai đứa con mặc dù mang trong mình một nửa dòng máu là vampire, nhưng vẫn kiên quyết lập lời thề sẽ giết sạch mọi vampire. Tất nhiên sau đó họ kết hôn với con người và những đứa con sinh ra bị thoái hóa Silver Lord chính là người thừa kế thứ đời thứ 5 của gia tộc này. Điều này cũng có nghĩa, trong cơ thể hắn ta, 1/5 dòng máu vampire đang cuộn đưa mắt nhìn thanh kiếm “Có lẽ đây là vật chất với độ cứng cực cao tồn tại trong khối thiên thạch rơi xuống trái đất hơn 500 năm trước…một đối thủ xứng tầm”.Lin có chút xuýt xoa khen ngợi, đúng là vậy thật, thanh kiếm này là do Ceref tặng nhỏ, trên đời này e là không thứ gì có thể làm nó gẫy đôi được. Silver Lord lao đến Lin với tốc độ nhanh như vampire quý tộc, những viên đạn cứ thế nhắm Lin hướng tới khiến nhỏ thực sự gặp khó khăn. Phải biết một điều, thợ săn dù đạt loại giỏi cũng không thể sử dụng được khẩu súng của gia tộc Yatogami, bởi khẩu súng này đòi hỏi một thể chất và sự tính toán kinh khủng, đến một vampire cấp C cũng chưa chắc có thể chế ngự được độ giật lùi có khả năng làm bay mất cánh tay cầm súng của kẻ sử dụng. Từ đó có thể kết luận thể chất của Code Silver Lord khủng khiếp tới mức thân ảnh di chuyển nhanh đến mức nhạt nhòa trong đêm, tựa như ai đó cầm hai tia laze xẹt qua nhau, kẻ ngoài cuộc nhìn vào không biết ai là ai. Thỉnh thoảng tiếng kim loại chạm nhau vang lên ken két khiến ai nấy đều rùng mình. Cảnh đêm im lìm như thể bị sức mạnh của hai kẻ đang đánh tay đôi với nhau hù dọa. Trên cao bầu trời vẫn tối, trong rừng không có gió thổi nhưng lá cây vẫn bay tả người nhảy về hai phía, Code Silver Lord đứng trên một thân cây đã bị chẻ làm đôi, tay siết chặt khẩu súng nhìn Lin. Năm xưa hắn từng giao chiến với Zebric vài lần, Zebric thực sự xứng đáng với cái danh “chúa tể băng của dòng tộc Glacie”, nếu không phải năm đó Zebric bị con trai cả nhà Kentaurus “chơi xỏ” sau lưng, hắn chắc chắn dù có khả năng phân thân cũng không có cửa thắng được Zebric. Nhưng kẻ đang đứng trước mặt hắn đây, nếu nói KHÔNG phải Zebric thì lại chẳng thể lí giải được nguồn ma lực mạnh mẽ đó, nếu nói LÀ Zebric thì lại không giống, phong cách nhàn nhã bỡn cợt đối thủ của Zebric năm xưa không có, ma lực tuy mạnh nhưng vẫn không bằng Zebric thực sự. Hơn nữa, một điều khó có thể lí giải ở đây, chính là những chiêu thức độc quyền của thợ săn, hắn đều có thể đơn giản hóa giải như thể những thế tấn công lẫn phòng thủ này hắn đều nằm dù thế nào đi nữa, hắn cũng phải bắt được kẻ này để tìm ra Zebric, năm xưa Zebric chính là được Ceref cứu đi, nếu bắt được Zebric hoặc những người có liên can, chắc chắn hắn có thể tìm ra tung tích và một kẻ đồng bọn của hắn ta đã giết mẹ của hắn, bao nhiêu năm hắn không ngừng luyện tập cũng chỉ để giết chết Ceref và kẻ một điều nữa, chính là thanh kiếm trên tay của kẻ ẩn danh kia. Khoảng 500 năm trước, thiên thạch va vào trái đất mang theo một vật chất cực kì cứng rơi xuống đất, vật chất này đến này trên toàn thế giới chỉ có vài kẻ biết đến, mà bởi vì nó rơi cách Vampire’s World rất xa, nên gần như không một vampire nào sở hữu được nó, trừ Ceref - vampire bị trục xuất khỏi thế giới vampire lúc đó đang ở thế giới con người. Từ đó có thể thấy, kẻ cầm thanh kiếm được đúc từ thứ vật chất ngoài vũ trụ kia chắc chắn có quan hệ gì đó với tên Ceref vừa xuất hiện trong đầu, hình ảnh bộ xương trắng khô khốc lại hiện lên trong tâm trí hắn, hòa cùng một nỗi hận thù ăn tới tận xương tủy vây lấy hắn. Hắn thề, dù có xuống địa ngục, cũng phải lôi hai kẻ đã giết mẹ hắn nhận luồng sát khí vây quanh Code Silver, Lin không khỏi siết chặt chuôi kiếm, có lẽ anh ta đã biết được nhỏ có dính dáng đến Ceref. Suy cho cùng anh ta cũng là vua thợ săn, thông tin nhiều cũng là chuyện đương một tràn xả súng vang lên, lần này tốc độ nhả đạn lại nhanh hơn, viên đạn mang theo lực sát thương kinh khủng lao đến Lin, nếu không có thanh kiếm trên tay, nhỏ e rằng muốn giữ mạng phải giải phóng 100% sức mạnh trong không ngừng bay về Lin, nhỏ vừa né, vừa lấy thanh kiếm chém, lại kết hợp điều khiển những tảng băng lao đến phía Code Silver Lord. Mặc dù hắn buộc phải tập trung né băng nhưng đường đạn lại chẳng hụt lấy một mm. Đúng là thợ săn hàng đầu có lát sau, một người một vampire đó đã có biểu hiện suy kiệt thấy rõ, ai nấy đều đứng về hai phía, hơi thở trắng xóa bay lên rồi bị màn đêm đen nuốt Silver dường như cũng chẳng có ý định buông tha, anh ta hít một hơi, hỏi một câu khiến Lin giật mình “Ceref … ở đâu?”.Lin không trả lời. Bởi nhỏ biết, anh ta muốn tìm Ceref để báo thù, và dĩ nhiên cũng có nhỏ trong đó nữa. Lin không nói, không phải vì nhỏ lo lắng cho Ceref, bởi căn bản anh ta không cần phải lo lắng, mà là nhỏ e sợ một cuộc chiến sẽ xảy ra ở thế giới con người mà thôi. Nếu Code Silver muốn dùng số đông để bắt Ceref, một cuộc chiến đẫm máu sẽ xảy ra, mà dĩ nhiên tỉ lệ Ceref thua là con số cực kì hi hữu. Còn nếu hắn muốn 1chọi 1 với Ceref thì cho Lin xin, dù là vua thợ săn, dù là mang trong mình 1/5 dòng máu thuần chủng, thì cũng chẳng thể đánh bại được Ceref có sức mạnh sánh ngang Amory đại đế cần Code Silver Lord sống, để giữ cân bằng trật tự giữa thế giới vampire và con người.“Rốt cục ngươi là ai? Ngươi có mục đích gì?” lại một đợt tấn công ập lách người né viên đạn, một trụ băng dưới đất trồi lên, hai người đứng trên trụ băng đó, đầu kiếm của Lin áp vào cổ hắn, mà cây súng bạc cũng yên vị đặt gần trán nhìn hắn, một hơi thở dài khuếch tán trong không khí, giọng nói vang lên từ từ “Ta là ai không quan trọng. Ta đến đây chỉ muốn hai thế giới này được bình yên mà thôi”.Cò súng đã được bóp gần một nữa, giọng nói ấy dường như rất mất bình tĩnh “Sứ giả hòa bình sao? Đừng có nói những lời kinh tởm đó” anh ta gần như gào lên “Con người và Vampire mãi mãi không thể cùng một thế giới”.Chính lúc tưởng chừng như cò súng bị bóp đến sát vách, thì một khối băng to lao đến khiến cả hai không lường trước, theo bản năng đều nhảy ra hai phía. Lin đứng trên một khối băng vừa được nhỏ hóa ra, một linh cảm không lành ập khu vực trong rừng hoàn toàn bị san bằng, ánh trăng chiếu rọi trên cả một chốn hoang tàn, một trụ băng sừng sững ở trung tâm, trên trụ cao, thân ảnh thiếu niên tắm ngập trong ánh sáng huyền ảo. Lưng đưa về mặt trăng to, tròng mắt bình thường thanh khiết như băng giờ lại hóa một sắc đỏ rực tựa máu vì quá lạnh mà chuyển sang trạng thái rắn, khuôn mặt của cậu nhóc chưa trưởng thành dưới sắc trời mờ ảo tuyệt phần hoàn nhìn về phía kẻ cầm thanh kiếm, giọng cậu run run “Lin… không phải….”. Lin không mạnh đến thế, cũng không cao đến thế, cũng không toát ra uy quyền của kẻ mạnh như thế, vậy thì người đó … vừa nghỉ đến đây, tim cậu thắt lại, trụ băng phía sau tan biến, Zebra lao đến Lin với tốc độ tia chớp, đồng thời xung quanh những tảng băng đồng loạt xuất hiện vây lấy không cho nhỏ về mức độ nghiêm trọng, thì việc rơi vào tay Zebra và việc vào tay thợ săn là ngang nhau. Một bên là đem nhỏ đi thí nghiệm mổ xẻ nhầm mục đích phát triển công nghệ phòng chống Vampire, một bên là đem thân xác nhỏ tách ra ngàn mảnh nhằm mục đích đem hài cốt của Zebric về. Xét về bên nào, nhỏ đều toi mạng như chặc lưỡi, thanh kiếm trong tay siết chặt, lực tay cùng ma lực dồn vào kiếm, trong nháy mắt thanh kiếm chém nát mãnh băng, bàn tay Zebra chỉ cách Lin vài cm lập tức buông xuôi hụt hẫng không thể nắm lấy thân ảnh Silver lẫn Zebra, cả hai trong lòng đều tràn đầy quyết tâm bắt lấy kẻ ẩn danh kia, chỉ khác một chút, Zebra có động lực là tình yêu thương tha thiết với anh trai, còn Code Silver là mối hận thù giết mẹ. Suy cho cùng, đó chính là hai động thức mạnh nhất thúc đẩy họ vượt qua giới hạn của bản trận “kiềng ba chân” diễn ra vô cùng căng thẳng, bất kì ai trong ba kẻ đều phải tập trung vào “hai tay” còn lại. Nhưng mệt mỏi nhất vẫn là Lin, nhỏ không những tập trung thoát khỏi những tảng băng rơi như mưa của Zebra còn phải né những viên đạn bắn liên thanh của Code Silver Lord, thậm chí muốn mở một lối “đánh bài chuồn” cũng không tức lên đến giới hạn, Lin buộc miệng nghiến răng “Rốt cục hai ngươi muốn gì đây?”.“Ngươi”. Cả Zebra và Code Silver Lord đều đồng thanh trả lời dù không ai hẹn ai khiến Lin dở khóc dở cười. Nhỏ cũng đắt giá lắm vẫn tiếp tục tạo băng vây lấy Lin, có lẽ sợ gây tổn thương đến đầu mối cuối cùng này, cậu không dám ra tay mạnh “Anh trai ta ở đâu?”.Bên cạnh, Code Silver hướng họng súng về phía Lin, gằn lên từng chữ “Ceref ở đâu?”.Lin siết chặt tay, 1 chọi 2, nhỏ hoàn toàn không có lợi thế, cứ dùng sức đánh thế này chắc chắn nhỏ khó thoát, nếu thế, đã không dùng sức thì đành dùng trí khi Lin còn chưa kịp suy nghĩ phải làm thế nào, thì một âm thanh “Đoằng!!” từ bên phải lao đến, tốc độ có lẽ chỉ thua mỗi viên đạn của Code Silver một chút, Lin lúc này đang tập trung suy nghĩ nhiều vấn đề cùng một lúc, lại còn phải né đòn tấn công, thế nên đòn đánh lén này khiến nhỏ không kịp trở tay, cơ thể chỉ kịp phản xạ hóa ra băng chắn bên phải. Nhưng loại đạn này to gấp mấy lần đạn súng lục lại bắn theo số lượng lớn, kết quả nó thừa sức xuyên qua lớp băng mỏng mà Lin chỉ vừa kịp tạo nghiêng người né tránh nhưng chỉ làm nó không bắn thẳng vào mắt mà may có tấm mặt nạ băng che trước mắt, khiến viên đạn xẹt qua không làm phần mắt bị nhiên, mãng băng bên mắt phải vỡ ra. Tuy không thấy toàn khuôn mặt, nhưng con mắt đỏ kì lạ hoàn toàn lộ ra trước mắt những người có đêm tối, con mắt đó ánh lên một màu đỏ trong suốt như máu hóa băng, một dòng huyết đậm lạ thường chảy quanh đồng tử đen, một nửa con mắt là những nét vẽ màu tím dị hình, phủ lên đó là hàng mi dài cong mắt với màu đỏ, cùng sự long lanh trong suốt tựa băng băng, hệt như đôi mắt Zebra lúc này khiến hai kẻ đứng đó chấn động đến mức đứng sững người quên cả mình đang chiến thân Zebra run rẩy, những tảng băng dưới sự lặng căm của chủ nhân mà từ từ tan biến, những hạt băng mỏng bay bay trong không khí như tuyết, cậu cất giọng khó khăn, như thể suốt cả ngàn năm cậu chưa được thốt lên vậy “Anh … Zebric…”.Code Silver tay cầm khẩu súng khẽ run “Từ đầu ta đã có cảm giác người chưa đấu hết sức mình. Thì ra là ấn kí phong ấn một nửa sức mạnh, năm xưa là ta để ngươi thoát, bây giờ thì không có cửa đó đâu, Zebric”.Đưa mắt nhìn Zebra vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo mà lòng nhỏ đau nhoi nhói, nhỏ thực sự có lỗi với cậu dưới ba họng súng hạng nặng hướng về nhỏ, từ đó có thể thấy khả năng kêu gọi đồng bọn của thợ săn cực kì nhanh nhẹn. Lin cảm thấy thực sự đang rơi vào tình trạng nguy hiểm, nhưng dưới con mắt vampire, mọi chuyển động của đường đạn dù cực nhanh nhưng nhỏ vẫn có thể nhìn thấy được, dĩ nhiên không hoàn toàn rõ ràng, nhưng bấy nhiêu đủ để nhỏ tránh được đường nhiên lúc đó, lọt vào tầm mắt nhỏ là hai họng súng đang hướng về phía Zebra – lúc này vẫn đang ngây ngẩn nhìn lập tức thét lên “Zebra!” có lẽ chất giọng của Zebric phát ra từ Lin khiến cậu hoàn toàn bừng tỉnh, nhưng có lẽ đã muộn, đạn đã ra khỏi họng súng, liên thanh không biết bao nhiêu viên từ hai phía trái phải bay về phía Zebra, khiến cậu phải tập trung rất nhiều ma lực để chặn mặc dù hơn tuổi Lin, nhưng hơn 9 phần tuổi thọ đã ngủ vùi trong băng, nên kiến thức của Zebra chỉ hoàn toàn là một thiếu niên 17 -18, bởi vậy, dù là một vampire mạnh mẽ, nhưng ở phần thực chiến cậu vẫn còn thua bọn thợ săn rất tình huống khó khăn như thế, họng súng của Code Silver nãy giờ chỉ lo nã Lin bỗng dưng từ lúc nào hướng thẳng về phía Zebra. Hắn nhếch mép cười, Zebric là một trong 5 vampire mạnh nhất Vampire’World, dù đã phong ấn một nửa sức mạnh, nhưng bắt Zebric quy phục là điều khó như tay không lên trời. Chính vì thế, hắn phải chuyển qua công kích điểm yếu của đó là Zeric, thì điểm yếu của hắn ta, chính là Lin lẫn Zebra lúc này đang tập trung né đạn từ hàng chục tên thợ săn khác, Zebra thì chắc chắn 80% não bộ lúc này đang nghĩ về Zebric. Về phía Lin, mặc dù Lin vẫn luôn chừa một phần nơron để chú ý đến Code Silver Lord, nhưng trong lúc nguy cấp đó, khi mà họng súng chuyển hướng, vẫn là nhỏ theo không chí nhỏ còn không kịp thời gian để dùng thanh kiếm đỡ Lin nhói lên một nhịp đau đớn tựa như một viên đạn vừa bắn xuyên tim nhỏ. Tiếng kêu thất thanh “Zebra” vang lên, không biết là của nhỏ hay của Zebric, chỉ biết trong lúc đó, thần kinh Lin hoạt động nhanh hơn bao giờ hết. Xung quanh khu vực cả một khu vực gần đó đều bị băng phủ cứng, hai vách tường băng đầy rẫy ma lực mọc lên khiến không một đường đạn nào có thể xuyên bấy nhiêu vẫn không thể chặn được viên đạn khủng khiếp của Vua thợ có thể cảm nhận được một mảng băng ấm áp phủ lên cánh mũi cậu, cách li cậu với mọi mùi hương bên ngòai, cậu cũng đủ tỉnh táo để biết được thân thể lạnh lẽo ôm lấy cậu vào lòng, và độ âm ấm của vài giọt máu bắn vào mặt cậu trước khi bị người đó dùng thuật [băng hủy] xóa mọi vết tích. Cậu cũng có thể nghe được giọng nói như tiếng gió vấn vít trong đêm thủ thỉ vào tai cậu những lời mà cậu lúc nào cũng muốn nghe “Phải sống cho thật tốt, Zebra!”.Lin ôm lấy Zebra vào lòng như đó là cả mạng sống của nhỏ, đầu đạn từ sau lưng gim vào vai trái nhanh đến mức nhỏ chẳng thể cảm thấy được gì. Một ngụm máu từ miệng Lin chảy ra, nhỏ vào mái tóc mềm của Zebra, nhưng rất nhanh bị nhỏ làm cho biến đóng băng vết thương, hủy toàn bộ mùi hương trước khi phòng băng biến mất vì không đủ ma lực để tiếp sốc Zebra đã bị nhỏ đánh ngất lên, Lin khẽ lắc đầu xua đi cảm giác muốn ngủ, cùng lúc đó ma lực rút đi khiến băng hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại ánh trăng đơn độc chiếu rọi lên bãi chiến trường hoang quay người về phía Code Silver, con mắt đỏ hiện ra tia lạnh lẽo chán ghét khiến mọi người xung quanh không một ai dám thở. Bởi cho dù đã trúng đạn của Code Silver, nhưng chỉ bị sát thương 60% so với thông thường vì viên đạn đã bị tường băng cản bớt lực lại, hơn nữa, nếu lỡ Zebric điên lên giải phóng hoàn toàn sức mạnh, thì hậu quả cực kì khó bế Zebra trong tay, từ đầu đến đây, nhỏ chưa từng muốn tổn hại bất cứ ai, nhưng vừa nghĩ đến việc Zebra suýt chút đã gặp nguy hiểm, một cảm giác uất hận xuất hiện trong lòng khiến Lin thực sự muốn cởi bỏ hoàn toàn phong ấn mà trừng trị từng tên cho hả giận. Ai nói vampire độc ác? Trong khi những gì vampire làm chỉ là lấy máu con người để sống, nhưng những năm gần đây, vampire chỉ toàn uống máu động vật hoặc máu từ việc hiến máu nhân đạo của con người và máu nhân tạo, chứ chưa từng làm hại con người, ngoại trừ những thành phần bất hảo bị trục xuất. Còn con người thì sao? Họ không ngừng giết hại mọi loại thụ tạo, vampire rơi vào tay họ, nếu yếu đuối sẽ bị giết ngay lập tức, còn đặc biệt một chút sẽ lên ngay bàn phẫu thuật mỗ xẻ phân tích, thậm chí họ còn biến chính đồng loại của mình trở thành một “vũ khí sinh học” chỉ để tiêu diệt rốt cục là ai ác hơn ai?
Bài hát Mùa hoa tuyết do ca sĩ Tuấn Vũ thể hiện, sáng tác Xuân Điềm, thuộc thể loại Nhạc Noel. Ca khúc nằm trong Album Bài Thánh Ca Buồn - Merry Christmas - Disc 2. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát Mùa hoa tuyết pdf, mp3, playlist/album, MV/Video Mua hoa tuyet miễn phí tại Lời bài hát Mùa hoa tuyết - Xuân Điềm Bài hát Mùa hoa tuyết - Xuân Điềm chưa có lời. Bạn có thể đóng góp tại phần bình luận. Trân trọng !Bài hát Mùa hoa tuyết của nhạc sĩ Xuân Điềm ĐÃ có file PDF sheet nhạc, các bạn tải ở phía trên nhé.
Trong khu vực dành cho nội bộ giáo viên trường Vampire Knight, một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng chắp tay sau lưng, đôi mắt ông nhìn ra hàng cây trải trong màn đêm tưởng chừng như vô tận. Phía sau, giọng cô thư kí xinh đẹp vang lên - Hiệu trưởng, bên trường True Blood báo rằng họ không nhận được học sinh trao đổi, bên trường chúng ta cũng không thấy học sinh trường họ đến, đã cử người đi tìm kiếm, nhưng lại không hề thấy tung tích đâu. Thêm một điều đáng chú ý khác, gần đây bảo vệ đã phát hiện được khu rừng gần trường có dấu vết của thợ săn, trùng hợp chính là muốn ra hoặc vào trường Vampire Knight đều phải đi qua khu rừng già này. Hiệu trưởng khẽ chau mày đôi mày đen, vầng trán trắng nhẵn của ông hơi chau lại "Ý cô là có thợ săn trà trộn vào trường?". Cô thư kí suy nghĩ một chút, trả lời "Chuyện này tôi không dám nói bừa, nhưng tôi nghĩ chúng ta phải hết sức cẩn thận. Còn chuyện này nữa, nghe các giáo viên báo cáo lại, gần đây không hiểu sao có rất nhiều học sinh ngủ gục thậm chí là ngất xỉu trong giờ học. Theo như chuẩn đoán bên phòng y tế thì một lượng lớn năng lượng của những học viên này đã bị mất đi. Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối". Hiệu trường vẫn không có phản ứng gì thái quá, ông chỉ quay người từ tốn ra lệnh "Chuyện có dấu hiệu thợ săn tốt nhất nên giữ bí mật để tránh làm kinh động đến học viên của trường. Còn chuyện vừa báo cáo thì sai người âm thầm quan sát. Cũng sắp lên lớp rồi, cô đi đi". Cô thư kí gật đầu, chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi "Có cần cử người bảo vệ đại hoàng tử và công tước Cedric không ạ?". - Cử người bảo vệ ngài Cedric cho tốt, còn Jupiter điện hạ thì không cần thiết đâu. - Vâng, thưa hiệu trưởng - Cô thư kí cuối người đáp rồi nghiêm chỉnh đi ra. Đợi sau khi tiếng giày cao gót gõ lốc cốc dưới sán khuất hẳn, hiệu trường mới thở dài, khuôn mặt dù đã vài trăm tuổi nhưng vẫn tựa một người đàn ông 30 hiện rõ vẻ mệt mỏi "Một ma cà rồng như Jupiter, muốn tự sát cũng không được". Suốt gần cả ngàn năm nay trường vẫn luôn yên ổn, hoàng tử Jupiter, công tước Cedric và tiểu thư Edana vừa chuyển đến đã xảy ra chuyện, có lẽ lời tuyên đoán về trận đại chiến sắp tới của tộc Astrologer không bao lâu nữa sẽ ứng nghiệm. Trên thế giới này tồn tại rất nhiều dị loài - những sinh vật mà con người vẫn thường gọi là yêu quái trong những câu chuyện cổ tích của họ, nhưng ma cà rồng là loài mạnh nhất và hoàn hảo nhất. Cũng chính vì sự hoàn hảo ấy đó nên những ma cà rồng thường vô cùng kiêu ngạo, mà những kẻ kiêu ngạo nào lại thích cuối đầu trước kẻ khác. Bởi thế, lí do chính yếu nhất khiến dân số ma cà rồng rất ít chính là nội chiến. Cứ khoản một ngàn năm lại có một cuộc nội chiến dữ dội xảy ra chủ yếu là do những ma cà rồng mạnh tranh giành quyền lực với nhau, khiến không biết bao nhiêu những thường dân khác phải bỏ mạng. Một ngàn năm trước vương tước Ceref vì đại đế Amory I không truyền ngôi cho mình mà cho Leus đã nổi dậy đảo chính, trận đó không đến nổi quá lớn, nhưng con số thương vong cũng không hề nhỏ. Nghĩ đến chuyện sắp có một cuộc đại chiến, lại thêm thế lực thợ săn ngày càng lớn mạnh. Ông không khỏi thở dài, chợt cảm nhận có sự hiện diện của ai đó, ông lấy lại sự trầm tĩnh, ngồi xuống chiếc ghế lót đệm đỏ cạnh đó "Nghe hết rồi sao? Zue!". Một chàng trai từ trong góc tối đi ra, khuôn mặt một nửa trong bóng tối, nửa dưới mờ nhạt trong ánh trăng "Đừng có gọi cháu bằng cái tên đó". Hiệu trưởng cười khổ "Đến bao giờ cháu mới hiểu chịu hiểu cái chết của Anne và Alice không phải lỗi tại cháu, hả đại hoàng tử?". Jupiter từ từ bước ra ngoài, khuôn mặt hoàn hảo của anh ngước về phía ánh trăng, đôi mắt ngọc xanh biển dù anh trăng rọi vào thế nào cũng chẳng thấy ánh sáng. Hiệu trưởng tiến đến, nhẹ đặt tay lên vai anh - Ta biết đức vua và hoàng hậu đưa cháu đến đây là để cháu học cách điều khiển được sức mạnh đó, Jupiter, ta cũng biết sinh ra mang trong mình sức mạnh khủng khiếp như thế cháu đã phải mệt mỏi thế nào, gánh vác trách nhiệm nhiều đến thế nào. Ta chỉ mong cháu hiểu, bọn ta luôn yêu thương cháu và chưa từng trách cháu về chuyện xảy ra năm đó. - Mặc trăng đã lên cao chót vót nhưng trong phòng Lin vẫn đang cuộn chăn ngủ ngon lành như một con sâu lười. Nếu nói việc gì Lin làm tốt nhất thì đó chính là việc thích nghi với hoàn cảnh sống. Ở thế giới con người, bởi vì hình dạng của nhỏ mãi mãi chỉ luôn là một thiếu nữ tuổi mười sáu, mười bảy tuổi nên cứ phải ba đến bốn năm nhỏ lại chuyển chỗ sống một lần. Cứ thế suốt mấy mươi năm Lin đã quá quen với việc sống ở nhiều môi trường cũng như giờ giấc khác nhau. Bằng chứng là chỉ vừa đến VampireLand hơn 1 tuần nhỏ đã có thể quen với việc ăn ngủ và sống trong bóng tối rồi. “King Koong”. Tiếng chuông cửa thanh thót vang lên đánh thức Lin dậy. Có lẽ nếu là ngày trước nhỏ sẽ không bao giờ bị tiếng chuông như thế này đánh thức đâu bởi trong tâm thức của nhỏ lúc đó luôn luôn có cảm giác an toàn vì Ceref ở bên cạnh. Nhưng bây giờ Lin ở đây, phải một mình chống chọi tất cả, huống chi trên người cũng như trong kí túc xá này chứa những bí mật chết người của nhỏ, nên trong nhỏ đã bắt đầu hình thành tính cảnh giác cao, chỉ mới một thời gian ngắn thôi mà giờ nhỏ đã không còn là cô bé ngủ như chết vô tư lự như ngày nào nữa rồi. Mở mắt ra và rời khỏi chiếc chăn ấm, vốn nghĩ là Emi đến chơi nên Lin chẳng buồn chải tóc hay thay quần áo gì, chỗ bạn bè với nhau nên nhỏ để y nguyên bộ dạng vừa mới ngủ dậy đó bước xuống tầng trệt mở cửa. Lại nói, thứ ma cà rồng dư giã nhất chính là đất đai, cho nên, hoàn toàn khác với kí túc xá chỉ có một phòng nhỏ ở thế giới con người, ở VampireLand, mỗi học viên trong các trường học đều được sở hữu một ngôi nhà một tầng rộng lớn để ở. Lin đưa tay che miệng ngáp một cái, mở cửa "Emi hả?". Vừa đó bàn tay nhỏ bỗng khựng ngay trên núm tay cửa khi nhìn thấy một nữ thần đang đứng trước cửa nhà mình, đôi mắt của nhỏ bất giác tròn xoe dán lên người phụ nữ, chiếc váy màu lam không dây tôn lên vòng 1 đầy đặn của cô, váy dài chấm đất khoét tà lộ ra đôi chân dài trắng ngần, vòng cổ đính một bông hồng lam ôm sát chiếc cổ thon, mái tóc màu xanh lam búi lên tỉ mĩ bằng một cây trâm bằng băng, khuôn mặt xinh đẹp không kém cạnh gì hoàng hậu Diana, đẹp đến mức nhỏ suýt thì ngất. Ôi trời, mới đêm xuống ở đâu ra một thiên thần rơi xuống nhà nhỏ vậy? Đôi mắt như một sự hòa trộn giữa màu lam và màu trắng dịu dàng nhìn nhỏ, môi đỏ như son mềm mại khẽ cười - Xin chào! Lin hơi nghiêng đầu tròn mắt, tóc xanh băng, mắt cũng xanh băng, cài trâm băng ... băng. Glacie!? Ngay khi cái tên này vừa hiện lên trong đầu Lin nhỏ đã ba chân bốn cẳng đóng sập cửa lại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể dọn dẹp lại đống chiến trường trong nhà, rồi vèo vèo vệ sinh cá nhân, chải tóc và thay quần áo bằng tốc độ nhanh nhất có thể. - Xin chào lệnh bà - Lin mở cửa ra, vuốt vuốt ngực cúi đầu chào một cách trang nghiêm kính cẩn nhất có thể. Đừng có đùa nhau chứ! Thế nào tự nhiên mẹ của Cedric - phu nhân công tước Glacie lại đứng trước nhà nhỏ? Với thân phận cao quý của bà ấy, nếu đến đây chắc chắn học sinh cả trường phải xếp hàng tung hoa thổi kèn mà đón chào ấy chứ. Làm sao lại chỉ có một mình bà ấy ở đây? Bắt gặp ánh mắt của công tước phu nhân Eira nhìn vào trong nhà mình, Lin liền hiểu ý đứng nép mình qua một bên "Người có thể vào, nhưng cháu nói trước là nó không được sang trọng cho lắm…". Eira mĩm cười bước vào, không khỏi buộc miệng khen "Một cô bé lanh lợi đáng yêu". Một lát sau, hai tách trà nóng đặt lên bàn, ma cà rồng cũng giống con người, họ đều dùng trà để tiếp khách, nghe đâu lí do cho rằng tiếp khách bằng máu là mất lịch sự. Eira nhấm một ngụm trà rồi đặt xuống, mỗi cử chỉ hành động đều toát ra vẻ thanh cao quý tộc khó bì, thuần khiết tựa như một phiền băng - Ta đã nghe Diana nói cháu được Zebric con trai ta biến đổi thành ma cà rồng, nếu đã là như thế, ta nghĩ mình có thể xem cháu như con cái trong nhà, bởi thế cháu không cần quá khách sáo với ta. Lin cười lễ phép ái ngại, gật đầu vâng dạ máy móc, thầm nghĩ phu nhân công tước cao quý không lẽ đích thân đến đây để nhận người thân? Eira nhìn đôi mắt chờ đợi sự thật của Lin, từ tốn nói "Ta nghe mật thám báo lại cháu rất thân với Cedric". - Cũng không hẳn ạ - Lin đáp, đồng thời tự kiểm điểm lại xem mấy ngày vừa qua mình có làm gì sai trái trong mắt các mật thám thăm dò xung quanh không. - Không hẳn? Có lẽ cháu không biết rằng từ trước đến nay thằng bé chỉ giao tiếp nhiều với anh trai nó và Jupiter điện hạ! - Vậy, lệnh bà muốn cháu làm gì sao? - Lin hỏi thẳng, bây giờ nhỏ đã không còn yếu đuối mà chạy trốn nữa rồi, nhỏ sẽ luôn sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện. Tiếng thở dài của Eira vang lên trong không gian im lặng, bà nói trong sầu muộn, đôi mắt chất chứa những nỗi buồn mênh mông "Hai trăm năm trước Zebric bị thợ săn bắt đi, Cedric vì yêu thương anh trai nó mà lao ra ngoài tim thợ săn, lúc đó nó chỉ mới 14 tuổi nên còn quá yếu đuối. Bởi thế nó suýt bị thợ săn giết chết, may sao ta đến kịp. Nhưng nó lại bị thương quá nghiêm trọng lại thêm cứ nằng nặc đòi ra ngoài tìm Zebric, nên ta phải buộc lòng Băng Hóa nó lại. Một trăm chín mươi lăm năm sau nó tỉnh lại, sức mạnh vốn chẳng thua kém gì anh trai nó, chỉ cần một cái chớp mắt đã có thể trưởng thành. Nhưng nó cứ một mực phong ấn đi một nửa sức mạnh của mình, thậm chí còn sử dụng sức mạnh để kìm hãm sự lớn lên. Lí do cũng là vì lúc trước Zebric đã từng nói rất thích ngắm em trai nhỏ bé, cũng từng nói rằng Zebric muốn nhìn thấy Cedric lớn lên. Chính vì đó nó nhất quyết không chịu lớn lên và giải phóng sức mạnh đang bị kìm hãm lại cho đến khi Zebric quay trở về". Lin cười khổ "Vậy ý người là cháu phải đi khuyên bảo cậu ấy lớn lên cũng như phục hồi hoàn toàn sức mạnh sao?". Eira gật đầu tao nhã "Phải, Cedric yêu mọi thứ thuộc về anh trai thằng bé, nó cũng rất quý cháu. Cháu từng sống ở thế giới con người, hẳn phải biết hiện nay với trình độ khoa học kĩ thuật, con người hoàn toàn có thể đánh bại ma cà rồng. Cedric tuy là dòng thuần nhưng nếu nó không chịu sử dụng toàn bộ sức mạnh, cũng vô cùng nguy hiểm". Lin cũng không muốn dong dài nhiều, thời gian của công tước phu nhân quý giá đến thế, nên nhỏ gật đầu "Cháu sẽ cố gắng hết sức có thể". Eira không ngồi lại lâu, sau khi nói xong chuyện, bà đứng dậy và đi khỏi. Lin mệt mỏi đứng trước gương, từ từ tháo băng gạt mắt xuống, tròng mắt đỏ thẫm như máu của Zebric trong gương đang nhìn nhỏ. Đặt tay lên ngực trái, cảm nhận được hai mãnh ghép của hai trái tim hòa chung một nhịp đập, nhìn từng tấc da trắng hồng đẹp đẽ nhưng chẳng ai biết nó đã từng được chấp nối bởi một lớp da khác. Vẻ bề ngoài của cơ thể này căn bản mà nói, 1/4 là của Zebric. Lin cười nhạt nhẽo, gía như bộ não và linh hồn đang điều khiển thân xác này là Zebric thì tốt biết mấy. - Hôm nay Emi nói sẽ dắt Lin đi tham quan xung quanh thành phố nên nhỏ cũng có chút hăng hái, nhân lúc chưa đến giờ hẹn, nhỏ đem mấy cuốn vở hôm trước mượn Eric đem qua trả cho anh ta, sẵn tiện rủ Eric đi chơi cùng luôn, dẫu sao thì ngồi chung với nhau cả tuần lễ, cả hai cũng đã thân hơn, bên cạnh đó Eric nói cậu ta cũng vừa mới tới VampireLand, nhỏ cho là cậu ta cũng muốn thăm thú đây đó. Ôm ba quyển tập vào lòng, Lin ra khỏi kí túc xá nữ đi qua kí túc xá nam một cách tự nhiên. Ở VampireLand cái khái niệm nam nữ khác biệt gì đó đều không hề tồn tại, bởi xã hội ma cà rồng rất khuyến khích các mối quan hệ nam nữ. Hơn nữa, ma cà rồng dù là nam hay nữ thông thường đều không hề có nhu cầu tình dục cao. Có thể nói, tỉ lệ gia tăng tự nhiên của ma cà rồng còn thấp hơn cả Nhật Bản ấy. Ở trường Vampire Knight, diện tích cây cối vườn hoa là chiếm chủ yếu nên dù muốn đi đâu về đâu đều phải băng qua một vườn cây rộng lớn, Lin vừa dạo bước vừa nghĩ đến vài ngày nữa phải báo cáo với Hoàng Hậu về cuộc sống của Jupiter, nhỏ hơi gãi đầu. Cái tên đáng ghét ấy! Rõ biết hoàng hậu Diana sai nhỏ làm giám sát viên cho anh ta, vậy mà anh ta còn buộc nhỏ ở trường phải tỏ ra không quen biết nhau, không được lại gần anh ta, vậy thì biết báo cáo quái gì đây chứ? Vừa nghĩ đến cái tên đó liền thấy anh xuất hiện trước mắt, Lin rũa thầm "Sao mà hay thế không biết? Nghĩ đến tiền mà xuất hiện ngay thế này thì tốt quá đúng không?". Jupiter bước đến, khuôn mặt vẫn bất cần đời mệt mỏi nhưng lại điên đảo vạn vật xung quanh như mọi khi. Mà, Lin thấy cũng hơi lạ, con đường này thực sự không có mấy người đi, bởi kí túc xá nữ của trường nằm rải rác đều, kí tức xá của Lin lại mới xây dựng nên ít học viên ở mà chủ yếu là do được sắp xếp ở chỗ vắng tránh gây sự chú ý, vì vậy không có mấy ma cà rồng dùng con đường này, thêm nữa các ma cà rồng đi học thường thích đi bằng tốc độ âm thanh của họ hơn là đi bộ như Lin. Vậy thì cớ làm sao mỗi lần đi ngang đây mười lần thì hết bảy lần gặp Jupiter là sao nhỉ? Từ kí túc xá nữ đi thẳng khoảng mười ki lô mét thì đến lớp C, còn đi bốn ki lô mét rẽ trái thì đến kí túc xá nam của vampire cấp C và D. Làm gì có chỗ nào sang trọng dành cho đệ nhất hoàng tử đâu chứ? - Cô cứ báo cáo với mẹ ta rằng tôi vẫn tốt - Jupiter lên tiếng trước. Lin "ờ" một tiếng, không nói thế thì biết nói thế nào đây, nghĩ đến vấn đề lúc nãy, Lin buộc miệng hỏi "Anh làm gì ở đây vậy hoàng tử điện hạ?". Jupiter lúc nào cũng đơn giản hết mức,quần đen áo sơ mi trắng, một tay anh đút vào túi quần, trả lời "Không phải việc của cô". Lin giật giật mép môi, không phải việc của nhỏ ư? Lin nghĩ mình có nên nhắc lại cho hoàng tử điện hạ nhớ rằng nhỏ có nghĩa vụ phải báo cáo mọi hoạt động của anh ta cho mẹ anh ta không nhỉ? Song nhỏ chỉ hất hàm - Chỉ là gặp mặt anh làm tôi cảm thấy chói lóa quá thôi, mà anh biết đó, ma cà rồng không thích chói lóa đâu - Câu đó có kẻ ngốc mới không hiểu được ý Lin là rất không thích chạm mặt Jupiter kẻ đã có ý định cắn cổ mình. - Mặc kệ cô - Jupiter đáp lại. Lin khẽ thở dài. Làm như hay lắm ấy! Hoàng tử thì có gì hay chứ, trước kia khi còn là con người, mặc dù gia cảnh không giàu có, nhưng nhỏ vẫn được ba mẹ gọi là công chúa đấy, thua kém gì tên này đâu "Chắc anh không nghĩ phàm là đàn ông thì không nên để một cô gái yếu đuối một mình đi lang thang vào rừng chứ? Nói xong câu đó, Lin suýt chút đã cắn lưỡi, thế nào lại ngờ nghệch như thế chứ, mặc dù đúng là nhỏ muốn đùa một chút nhưng đùa như vậy có sai khi đối tượng là đệ nhất hoàng tử hay không? Jupiter nhìn nhỏ, ánh mắt có chút cười "Cô gái yếu đuối? Yếu đuối nên chỉ có thể san bằng một tòa nhà thôi?". Lin chặc lưỡi, cảm thấy mình nên đi nên nhanh chóng kết thúc câu chuyện với Jupiter "Nói cho anh biết, tôi đến đây không phải để quyến rũ anh, cũng không muốn làm hoàng hậu tương lai của anh. Chúng ta cứ như giao ước ban đầu đi, tôi để anh yên, anh cũng để tôi yên, hòa thuận mà sống. Thế nhé, đi đây". Lúc bước ngang qua Jupiter, Lin cảm nhận được mùi hoa hồng và hương cỏ dại trên người anh ta, cũng nghe được câu nói "Nên cẩn thận" của anh ta. Lin không mảy may quan tâm vì nhỏ biết anh ta nhắc nhỏ cẩn thận không phải vì lo lắng gì cho nhỏ đâu, chẳng qua anh ta không muốn có thêm cô gái nào đến làm phiền anh ta nữa thôi. Lin dĩ nhiên biết, nhỏ không phải cô gái đầu tiên “được” hoàng hậu cử đến bên Jupiter với mục đích khiến Jupiter yêu mình. Đến bây giờ nhỏ vẫn không thể hiểu tại sao hoàng hậu lại muốn con trai mình biết yêu đến vậy, không nhẽ anh ta không lấy được vợ để sinh ra người thừa kế dự phòng sao? Nói thề nào thì Jupiter chỉ hơn ba trăm tuổi, đối với ma cà rồng thì tuổi tác không phải vấn đề, chẳng gì phải vội, hơn nữa chẳng phải nhà Amory vẫn còn một cậu con trai hay sao? Nói chung, Lin là vị “hôn thê” thứ N của Jupiter, lại nói những cô gái trước đến bên Jupiter đều bị anh ta đuổi đi hết, rõ là ngay lần đầu gặp gỡ nhỏ cũng bị đuổi đi đấy thôi, chẳng qua còn trụ đến bây giờ là do Jupiter đã phát mệt với trò của hoàng hậu nên đồng ý giữ Lin lại với một điều kiện ĐỂ TÔI YÊN. - Kí túc xá là một dãy gồm những ngôi nhà 1 tầng xây san sát nhau, kiến trúc Tây Âu cổ với mái nhà hình tam giác trông khá độc đáo, dĩ nhiên xung quanh là những lùm cây um tùm và âm u, Lin đứng trước cửa nhà Eric, nhẹ nhấn chuông, chỉ một lát đã có người ra mở cửa. Thân hình Eric không mặc áo ập vào mặt Lin, da thịt ma cà rồng trắng ngần, cơ ngực và cơ bụng hằn rõ trên làn da bột bánh, Lin cũng không có gì là ngại, suy cho cùng bốn mươi năm trời sống cùng Ceref cũng không phải là chưa từng thấy anh không mặc áo, và trên hết tuổi của nhỏ cũng không còn ở độ dậy thì mà ngại với người khác giới nữa. Lin lên tiếng chào hỏi rồi đưa mấy cuốn vở cho Eric "Tôi đến trả tập cho cậu, nhân tiện muốn rủ cậu đi dạo phố cùng tôi và Emi". Eric gật đầu ngay lập tức khiến Lin không khỏi cảm thấy vui vẻ, bởi nhỏ vốn lúc đầu nhỏ nghĩ Eric không dễ dàng gì đồng ý. Đang khi nhỏ ngẩng mặt lên mĩm cười với Eric thì cậu ta xoay người đi vào lấy áo để mặc, chợt ánh mắt dừng lại ở vai của Eric nơi có một vết sẹo lồi lõm - VẾT SẸO CỦA ĐẠN BẠC. Dường như cảm nhận được cái nhìn từ đằng sau, Eric khẽ xoay đầu lại, cậu không nói gì nhiều, tiếp tục bước chân vào phòng mình "Cậu cũng biết, tôi giống như cậu, mới từ thế giới con người đến đây". Lin nhìn vết sẹo nhỏ trên vai trái của Eric liền xác định được loại đạn nào đã gây ra nó vì nhỏ đã từng học qua kiến thức của giới thợ săn, bên cạnh đó nhỏ từng ăn đạn bạc một lần rồi, mặc dù loại đạn bắn nhỏ đau gấp trăm lần loại đạn của Eric nhưng chắc hẳn Eric cũng đau lắm "Rất đau đúng không? Tôi cũng ăn phải một viên rồi. Mà, trùng hợp thật đó, đều ở vai trái". Bàn tay Eric đang cài từng cúc áo hơi dừng lại, đôi mắt màu hổ phách nhìn ra nơi xa xăm nào đó "Phải, đạn bạc rất đau, nhưng cảm giác mất đi người yêu thương đau hơn gấp trăm lần. Cậu biết không? Có hai kẻ đã giết chết người mà tôi yêu thương nhất, tôi đã thề cả đời này nhất định sẽ báo thù cho người đó". Lin không biết phải nói gì, chỉ im lặng cuối đầu, nghĩ đến việc nếu lúc đó Ceref không đến kịp giết chết nữ thợ săn đó, có lẽ Lin đã chết dưới tay bà ta rồi. Lin tự hỏi nếu nhỏ chết, Ceref có đau lòng hay không?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để hơi độc đủ để bất cứ thứ gì rơi vào đó đều bị tan chảy lớp vỏ ngoài như nước thanh tẩy diệt Vampire nhẹ lướt qua da thịt Lin, lớp da bên ngoài lập tức bị ăn mòn như lần nhỏ xuống hồ Lin thật sự rất đau. Không giống như đạn bạc lần đó chỉ xoáy sâu vào vai, lần này toàn thân Lin đều đau rát. Lớp khí độc làm hệ hô hấp của Lin như muốn ngừng hoạt động. Nếu không phải đôi mắt đã mù sẵn trước đó thì có lẽ cũng không thể nào lành lặn mê mê tỉnh tỉnh không còn biết gì nữa. Chỉ cảm thấy có thứ gì đó không ngừng đưa đẩy cơ thể mình, có lẽ nhỏ đã rơi xuống một dòng sông, nhưng sao nước ở sông lại đặc quánh như dầu nhớt đã qua sử dụng vậy, thứ chất lỏng không phải nước kia chảy rất siết, Lin bị nó hết lần này đến lần khác đẩy cho đập vào các tảng đá ngầm. Thứ chất lỏng với mùi vị kinh tởm sộc vào mũi và miệng Lin khiến nhỏ như muốn được chết đi cho rồi, nhưng đến sức lực để vùng vẫy cũng không có thì cái khả năng tự sát làm gì có từ vết thương tuôn ra hòa làm một với màu đen ngất đi trong dòng chất lỏng đen đặc kia mà không hề biết rằng lũ quái vật dưới dòng sông đen bị mùi máu của Lin dẫn đến càng ngày càng bọn quái vật không con nào tiến đến được gần Lin bởi chúng đều bị máu của Lin trong dòng nước giết cảnh xung quanh vốn luôn tĩnh lặng lại nỗi lên một cơn gió, gió thổi qua những cành cây khô chết rũ, thổi qua con sông đen, qua những bộ xương trắng xóa nằm ngổn ngang, mặt đất đầy gai nhọn như lát dưới đất nhìn lên chỉ thấy một mãng đen mịt mù như đấng tạo hóa đã chính thức loại bỏ vùng đất tội lỗi đáng bị nguyền rũa này nên cho bóng tối bao trùm lên cũng không biết mình ngất đi bao lâu, chỉ biết là lúc tỉnh dậy liền cảm thấy mình nằm bên mép sông, có lẽ được sức nước đẩy hôi thối tanh tưởi còn hơn cá chết lâu ngày từ sông bốc lên khiến Lin quặng bụng nôn tháo nôn để, mặc dù với khả năng phục hồi của Vampire chất lỏng mà nhỏ uống vào bụng kia đã bị triệt tiêu hoàn thân Lin đau đớn dữ dội, chất bạc không có nước bọt dơi tiêu hủy khiến vết thương không lành lại được. Máu vẫn cứ rỉ mất máu nhiều nên Lin cảm thấy rất chóng mặt. Lại nói khả năng của Vampire là phục hồi chứ không phải tái tạo. Ví dụ như một ngón tay bị chặt đứt thì sẽ tự gắn lại chứ không phải là mọc ra ngón tay mới, nếu trong trường hợp ngón tay bị đứt cách cơ thể quá 4 mét thì sẽ không tự động liền lại cho đến khi thu hẹp khoảng cách giữa cũng vậy, khác một chút là có thể tạo lại máu giống con người, nhưng không phải ngay lập tức. Dĩ nhiên phần máu đã mất kia có thể trở lại cơ thể Lin nhưng nó đã theo dòng sông chảy đi quá xa chống tay trái khó khăn ngồi dậy, nhỏ không nhìn thấy được gì nên không biết khung cảnh xung quanh trông thế nào, chỉ biết không khí ở đây rất loãng làm ngực Lin khó chịu, không gian im lặng đến mức Lin không nghe được gì ngoại trừ tiếng tim đập loạn lên vì sợ hãi của sợ. Không còn nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, không cảm nhận được gì, hoàn toàn mất phương hướng, cơ thể thì đã phế hết một nửa. Lin muốn đi nhưng lại không thể, mà mù lòa thế này còn có thể đi đâu. Chưa kể Lin còn không biết phía trước mình có gì nữa. Tự tiện di chuyển quá nguy này là cấm địa của Vampire's World, chính quyền đã ban lệnh cấm tuyệt đối không cho phép ai được bén mãng đến đây. Nên Lin không trông chờ ai đến cứu mình đâu. Phải tự mình cứu mình không hiểu sao Lin lại mong chờ Zue thế này. Anh sẽ đến giống như lúc trong hồ nước thanh tẩy, lúc Lin bị đạn bạc bắn, lúc Lin rơi vào hoàng điện Titania và Âm Vô Cực của thế giới dị loài. Anh sẽ đưa tay ra và nói "Còn không qua đây?".Tiếng nấc nghèn nghẹn vang sợ tĩnh nào Lin. Trước tiên phải ngồi im ở đây, lấy đạn bạc ra và tháo phong ấn để tăng tốc quá trình phục hồi. Được rồi. Hít thở đều đều còn chưa kịp làm gì thì đột nhiên bên tai truyền lại tiếng bước chân. Tim Lin như ngừng đập. Thông qua âm thanh vọng bên tai Lin nhanh chóng xác định được thứ đang đến có bốn chân, chắc chắn không phải là con người, là 5 dị loài nào tay Lin siết chặt, run rẩy, cơ thể lùi lại phía sau thì chạm phải dòng sông màu tĩnh. Mày phải bình run rẩy đến tận tâm can nhưng nhỏ vẫn nhớ một điều cơ bản là không được để kẻ thù thấy điểm yếu của mình. Thế là nhỏ hóa một cây gậy băng, chống gậy đứng Cút đi, nếu không đừng trách ma sói đầu trâu vẫn đứng lè lưỡi thèm thuồng nhìn Lin. Máu từ cơ thể nhỏ cùng mùi hương và làn da trằng hồng mềm mại khiến chúng không thể nào quay mắt làm ngơ được bất chấp cả việc chúng có thể cảm nhận được Lin không phải hạng xoàng dù nhỏ đang bị tiếng gào lên vang dội, Lin run run như sắp không thể đứng nỗi nữa. Đó là tiếng gọi đồng bọn. Nhỏ sợ đến mức quên cả việc quan trọng bây giờ là tháo phong Lin run rẩy như thế lập tức một con ma sói đầu trâu trong đàn lao đến dùng chiếc sừng húc vào bụng nhỏ. May sao đôi tai Lin vẫn còn tốt phản ứng kịp đã đưa tay trái còn sử dụng được ra nắm lấy sừng con ma sói. Nhưng vì nhỏ đã cạn kiệt sức lực nên kết quả bị nó húc văng vào tảng đá, nội tạng dập khiến Lin phun ra ngụm bò lê bò lết dưới đất, đôi tay mò tìm cây gậy băng vì nhỏ đã không thể hóa băng ra được nữa rồi, nguồn ma lực ít ỏi trong cơ thể đang dành cho việc hồi phục. Lin cắn chặt môi, sao lại thành ra đến đến mức này chứ?Edana? Tại sao cô lại hại tôi đến mức này?Lũ ma sói tiến đến gần Lin, móng vuốt của chúng cào lên người Lin tan nát, nhưng chúng vẫn rất kiên nhẫn, phải vờn con mồi một lúc mới khóc nhưng đôi mắt bị mù kia nào có giọt lệ nào. Tiếng la đau đớn không ngừng vang sao Lin phải chịu đến mức này? Đủ rồi, đủ lắm ra Lin đã sớm biết quả bom ở khu D1 không thể làm đứt dây nối nhưng vì không còn cách nào khác mới đến đó nối lại. Nhưng không ngờ mục đích của kẻ đó chính là đẩy Lin xuống đã đẩy Lin xuống nhưng cô ta không phải là người phá dây, mà chính là Ceref. Ngoài anh ta ra còn ai biết được Lin có khả năng nối dây chứ. Nhưng tại sao Ceref có thể tàn nhẫn đến thế? Tại sao Ceref lại muốn nhỏ rơi xuống nơi này trong khi anh ta muốn giết Lin là chuyện quá dễ dàng? Tại sao lại có thể đối xử với nhỏ như thế?Lúc Lin rơi xuống đã thấy một camera siêu nhỏ gắn ở phía sau lưng Edana, nếu không phải nhìn từ vị trí rơi của nhỏ chắc chắn sẽ không thấy được. Mà rõ ràng lúc Lin coi bản đồ hoàn toàn không thấy có camera ở vị trí đó. Nhỏ cũng đã nhìn qua cấu tạo máy trong của khu vực D1, rõ ràng chỉ cần có năng lượng vừa đủ lớn hơn nguồn năng lượng mà Cedric cung cấp là có thể phục hồi lượng phục hồi chắc chắn Zue có, bởi một người như anh mà không thể đoán trước pháo đài sẽ bị tấn công mà dự trữ sao? Hoặc không chỉ cần anh ta trích một chút từ dòng ma lực khổng lồ của anh ta ra thì mọi thứ sẽ được an Zue đã không làm thế, thậm chí lúc hỗn loạn nhỏ đã liên lạc với anh ta cách điên cuồng nhưng hoàn toàn vô ích, nhỏ đã nghĩ anh ta vô trách không hề. Đại hoàng tử đã thành công quá đó chứ. Anh ta lừa đẹp kẻ thù của mình, đến cả nhỏ cũng bị ràng anh ta có thể phục hồi khu D1 nhưng vẫn để Lin ra tay. Là anh ta không tin Lin, là anh ta muốn thăm dò nhỏ. Thậm chí có thể anh ta đã có suy nghĩ muốn loại bỏ thật sự xấu xa đến mức phải bị như thế này sao? Đến mức người chung sống với nhỏ 40 năm không chút tình nghĩa vứt bỏ nhỏ, đẩy nhỏ đến nơi này. Người mà nhỏ coi là cô bạn thân duy nhất cũng góp chung tay đẩy Lin vào chỗ chết. Đến cả người nhỏ tin tưởng nhất là Zue cũng muốn ruồng bỏ chưa từng ước mơ quyền lực cao sang, chỉ hi vọng được sống bình an trong một thế giới yên bình. Khó lắm sao?Đủ lắm rồi. Như vậy là quá đủ em chỉ còn có anh mà thôi, chỉ có anh là cần em, mãi mãi bên em sừng trâu húc mạnh vào ngực Lin lũng hai lỗ, máu bắn ra văng tung ma sói đưa lưỡi liếm mép. Lập tức nó gào lên đau đớn rồi lăn ra cơ thể Lin lúc này, một luồng sáng màu xanh băng sáng rực lên. Một con sói lao đến, Lin không chút nương tay bẻ đi cặp sừng của nó, một tay hất nó văng ra sói kêu ăng Lin văng dưới đất từ từ chảy ngược lại vào cơ thể, vết đâm của sừng trâu khép lại, những đốt xương bị gãy liền lại, nội tạng cũng lành lại như ban vết thương không phải do đạn bạc gây ra đều lành lại. Lin bất chấp nỗi đau rát khôn cùng của đạn bạc gây ra đứng một mãng váy buộc lấy đôi mắt mình. Ceref đã từng dạy nhỏ rằng, mắt chỉ nhìn được phía trước, còn tai thì nghe được xung quanh. Ceref cũng đã từng cho Lin thử chiến đấu mà bịt mắt lại. Nhỏ sẽ ổn đứng thẳng dậy, cây kiếm băng trong tay lạnh lẽo. Cứ một con sói lao đến nhỏ lại nghe lấy âm thanh mà hình dung ra chuyển động của bọn ma sói này vốn sống trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nên hình thành trong chúng bản năng lẫn kĩ năng sống mạnh mẽ. Rất nhanh chúng đã nhận ra điểm yếu của bọn kết hợp cùng nhau gào rú lên. Quá nhiều âm thanh hỗn loạn khiến Lin không tài nào phân biệt đâu là đâu phải chạy khỏi bọn chúng thôi. Phía sau là sông đen, nhỏ không thể đi về phía đó, theo âm thanh Lin nghe được thì lũ ma sói vây đông ở phía tay trái, vậy Lin sẽ chạy thẳng. Lin không biết phía trước là cái gì, nhưng nhỏ mặc kệ, đứng đây thì nhỏ sẽ thành thức ăn của chúng sớm hết sức lực bình sinh Lin lao vụt về phía trước, nhỏ hóa ra những mũi tên băng bắn loạn xạ về phía lũ ma sói. Bằng 5 phần sức mạnh vừa mở ra, Lin nhanh chóng chạy vụt vào trong cánh sói nhìn theo bóng Lin đầy tiếc nuối, nhưng không một con nào dám bước vào khu rừng chết cứ thế lao vút về phía trước, cũng không biết vấp té bao nhiêu lần rồi lại lành, rồi lại vấp té, lại lành. Đến khi Lin đã hết sức, nhỏ mới dừng lại. Thở quanh im lặng như tờ. Bọn ma sói không đuổi theo, chắc chắn là vì bên trong này có thứ chúng sợ không muốn chết, nhỏ muốn thoát khỏi đây, muốn về dựng lên một căn phòng băng nhỏ bao lấy mình. Dù cho đã nới phong ấn nhưng lại phải sử dụng hầu hết cho việc phục hồi nên băng của Lin vẫn rất yếu. Đảm bảo bọn ma sói sẽ phá được nếu chúng đến. Vậy nên Lin phải tranh thủ lấy đạn bạc ra mới ra một con dao băng và đồ gắp. Bàn tay Lin cầm nó run rẩy. Nhưng nếu không mau xử lí nhỏ sẽ chết mất. Ceref cũng đã dạy nhỏ cách sơ cứu vết thương rồi mà. Hơn nữa dù sao 5 viên đạn này được bắn ở khoảng cách xa nên không gym sâu vào dao nhọn hoắc rạch vào tay phải, máu lập tức chảy ra. Lin đau đến nghiến răng nghiến lợi để không phát ra tiếng kêu, không nhìn thấy gì Lin chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán đoán. Sau khi xác định vị trí đạn xong, rất nhanh chóng dùng kẹp gắp 2 viên đạn như thế, sau khi lấy được 3 viên, trán Lin ướt mồ hôi, khuôn mặt vì đau đớn mà tím giờ mới là phần quan trọng nhất và đau đớn nhất, lấy đạn ở khắc mà lưỡi dao chạm vào tròng mắt, Lin như muốn phát điên, máu từ hốc mắt chảy xuống thấm đẫm chiếc áo đồng phục vốn đã dơ tựa vào vách tường băng, bộ dạng rũ rượi như người sắp chết. Nếu có thể nhỏ cũng muốn tháo hết phong ấn ra lắm nhưng Lin lại không thể kiểm soát được nguồn ma lực to lớn đó, càng mở phong ấn nhiều bao nhiêu, cơ thể Lin lại càng phải chịu áp lực bấy với một Vampire dòng thuần chính hiệu, cả ma lực và cơ thể họ là một thể thống nhất hoàn hảo. Còn cơ thể Lin lại quá yếu so với ma lực mà Zebric để lại cho nhỏ. Hiểu đơn giản là cơ thể Lin giống như một quả bong bóng còn ma lực bên trong nhỏ giống như không khí vậy. Càng nhiều không khí thì quả bóng càng căng ra và có chiều hướng vỡ đi nếu quá Lũng Đen nằm giữa ranh giới giữa Vampire's World và thế giới dị loài. Diện tích của nó nhỏ hơn Âm Vô Cực nhưng lớn gấp chục lần pháo đài Uranus, Lin thậm chí còn không biết đường đi nước bước của nó thế nào. Thật sự không thể thoát ra trong ngày một ngày hai đã tiêu tốn quá nhiều năng lượng, trong trường hợp tệ nhất nhỏ phải uống máu lũ quái vật nào đó ở đây để tiếp tục sống, nghĩ đến điều đó Lin không khỏi nhớ đến mùi vị tởm lợm của nước sông nói thêm rằng nếu Vampire bình thường bị đói sẽ vô cùng đau đớn và dẫn đến thoái hóa xuống thành Vampire cấp E. Còn Lin nếu bị đói sẽ không bị thoái hóa nhưng sẽ bị đau đớn đến phát không biết đã bao nhiêu phút trôi qua rồi nhưng vết thương do đạn 30% gây ra vẫn chưa lành lại nên chắc chưa đến 5 phút mắt là một trong những bộ phận phục hồi lâu nhất nên dù chỉ ăn đạn bạc 30% thì vẫn phải 20 phút sau mới nhìn thấy được, tay phải bị Edana dùng đạn 100% bắn cũng mất bao nhiêu đó thời gian sao mà chảy lâu đến nhiên lúc này ngoài căn phòng vọng đến tiếng cây ngã rạp, tiếp theo là tiếng bước chân nặng nề từ nhiều phía truyền đến. Bước chân nặng như thế chắc chắn là một đoàn những con quái vật khổng lồ bước đến hoàn toàn bị bao sợ hãi đến quýnh cả tay chân lên, quái vật to như thế này chắc chắn một đấm của nó cũng dư sức phá nát phòng băng của Lin. Nhỏ nên làm gì đây? Có thể làm gì trong khi vết thương vẫn chưa lành cùng đôi mắt mù lòa và kẻ thù vây chặt như gọng kiềm như thế này chứ, thậm chí nếu bây giờ mở phong ấn ra thì sau đó cũng sẽ chết do không đủ sức lực duy trì mà hình dung ra cảnh mình nằm trong bàn tay thô bạo của con quái vật, bị nó bóp một cái nát cả lục phũ ngũ tạng, nát cả trái tim rồi chết. Chính thức kết thúc cuộc đời phải sống trong sự giấm diếm dù có thoát ra khỏi đây thì Edana sẽ lại tìm cách giết Lin và Ceref lại tiếp tục đẩy nhỏ vào chỗ nguy hiểm thôi, Cedric thì không ngừng ép nhỏ phải nói ra thông tin về Zebric, Emi cũng tiếp tục nói dối cả Zue cũng không tin tưởng, cũng không cần nhỏ thì, trở về để làm gì?Lin hoàn toàn tuyệt đến lời tuyên bố sẽ bảo vệ bản thân và Zebric, Lin không khỏi ngủi bất lực rồi Zebric."Ta sống ở ngôi nhà nhỏ dưới chân núi, bất cứ khi nào em thích cứ đến tìm ta, ta sẽ đưa em lên núi ngắm tuyết".Anh là người duy nhất bên em không điều kiện, là người che chở bảo vệ em khỏi mọi hiểm nguy mà không tính toán lợi ích. Tại sao anh lại chết? Tại sao lại bỏ em một mình như thế?Anh đưa em theo với, nhé?Giọt nước mắt chảy dài bên vệt má vẫn ngồi im ở đó, ngồi đợi cái chết đến với băng vỡ tan vang lên nhức tai nhức óc. Cả khu rừng run rẩy dữ dội, những bụi gai không ngừng vươn tới lũ quái vật, cây cối cũng tua tủa ra dùng đủ mọi cách để chặn lũ quái vật như khu rừng đang muốn bảo vệ Lin nhưng nhỏ không hề biết, Lin chỉ nghĩ là bọn chúng đang tranh giành con mồi là dưng lúc này trong làn nước mắt, Lin thấy bóng dáng đó. Áo choàng màu xanh đứng trong đám tuyết lạnh, chàng trai với đôi mắt xanh đa tình nổi bật trong khung cảnh tuyết trắng, dường như đến tuyết cũng không sánh nổi vẻ đẹp của chàng trai Zebric, Zebric, Zebric - Lin gào tên người đó, cố níu lấy chút hình bóng mờ nhạt đang khuất Sao lại ra nông nổi như vậy không biết? - Giọng nói êm ái cất lên, rất Đưa em theo với, đưa em đi đi Zebric, đi với anh, em mệt lắm rồi - Khuôn mặt Lin đẫm nước Ta có rời xa em bao giờ. Nhưng sẽ có người thay ta đưa em đi thôi. Em phải sống, sống cho cả phần ta nữa. Ngoan, đứng dậy và đi đi, đi đến người đó đi."Lin, em phải nhớ, đối với một Vampire, tai chính là rada thăm dò xung quanh, đôi chân chính là ngựa chiến, đôi mắt là ống ngắm và đôi tay chính là vũ khí".Khoảnh khắc mà con quái vật chạm đến Lin, nhỏ lập tức hóa ra một cây gậy băng đâm mạnh vào tay nó. Máu con quái vật bắn tung tóe lên người Lin như mưa. Nhanh chóng Lin nhảy sang một bên bất chấp vết thương vì di chuyển mà ứa còn chân phải, tay trái và tai mà. Lin quệt nước mắt của mình lẫn máu của con quái vật bê bết trên mặt Tôi sẽ sống xót và rời khỏi quái vật gào rú lên, chúng bắt đầu gia tăng nhịp bước khiến khu rừng như muốn đổ rạp. Lin nắm bắt lấy từng âm thanh, một con đang ờp bên mạn phải nhỏ tiến là Lin lấy đà vụt lên, cây lao băng đâm thẳng vào ngực con da cứng như kim loại của nó khiến cây lao không tài nào đâm vào được. Không thể nào, rõ ràng là lúc này nhỏ đã đâm được nó rồi mà. Chẵng lẽ ngoài trừ lòng bàn tay ra thì cơ thể chúng rất cứng sao?Tại sao lại bế tắc như vậy chứ?Nhưng mà Lin vẫn không muốn bỏ cuộc. Vẫn cầm chắc cây giáo trong tay, đôi mắt dù mù lòa vẫn ngoan cường đáo khựng bước chân khi bắt gặp hình ảnh đó. Anh đã tìm đến Lin phát điên, anh không hi vọng gì ngoài việc Lin đừng bỏ cuộc bởi Zue có thể thấy rõ nơi này kinh khủng như thế nào. Kẻ nào rơi vào đây chắc chắn sẽ tự sát ngay lập tức để được chết nhẹ ấy vẫn kiên cường như ngày nào. Dù bị vây giữa một đàn quái vật khổng lồ, dù cơ thể gần như không thể linh hoạt được nữa và dù cho không thể nhìn thấy gì, cô ấy vẫn cầm lấy vũ khí đứng lên, đứng lên trong sự run rẩy sợ hãi tột nhặt dưới đất lên một viên đá, với lực tay của anh con quái vật sắp chạm đến Lin lập tức ngã bật ra phía giật nãy mình quay về phía hướng viên đá bay tới, âm thanh xé gió của viên đá cực kì mạnh, người ném phải có lực tay kinh khủng thế nào?Là Zue sao? Không thể nào. Không phải Mắt đỏ như vậy, mới khóc một trận xong phải không? Muốn bỏ cuộc?Lin không thể tin vào tai mình được nữa. Nhỏ như chết trân hướng về phía đó. Dù Lin không thấy gì nhưng nhỏ có thể hình dung ra được rằng trên trời lúc này chắc chắn có rất nhiều sao, hàng ngàn hàng vạn vì tinh tú sáng lấp lánh như ngọc, dãy ngân hà chảy dọc trên bầu trời, ánh trăng phía sau lưng chàng trai đó đẹp đến lung linh huyền ảo. Tròng mắt màu aquamarine chắc chắn vẫn thiếu thốn cảm xúc như mọi khi, khuôn mặt đó vẫn sẽ tuyệt thế như bình thường dù đang ở trong nơi tối tăm khốn cùng chẳng còn biết đây là thung lũng đen hay địa ngục gì nữa, chẳng biết xung quanh lũ quái vật đang kêu gào gầm rú nữa. Mọi thứ đều tĩnh lặng như tranh tĩnh lặng, trong bức tranh đó, Zue là thứ duy nhất chuyển động, Zue đang đi Ta đã nói không cần em? Mà hình như em đã quên mất trong nghi thức tuyên hứa lòng trung thành của cận vệ, em đã thề đọc mạng sống của em thuộc về ta mãi mãi. Ta chưa cho phép em chết thì không kẻ nào được lấy đi mạng sống của em, bao gồm cả Không phải là anh cũng muốn tôi rơi xuống đây à? Hay là anh theo đến tận đây để thăm dò thực lực của tôi? Còn nữa, mẹ anh sẽ không hài lòng nếu biết anh đến đây đâu, bà ấy sẽ lại trừ sạch lương của tôi vì đã không trông chừng anh cho coi. Mà anh tệ thật đó, già như trái cà rồi còn bắt người khác trông chừng. Còn nữa, nghi thức tấn phong cận vệ tôi không có tham gia, không có thề thốt gì ở đây cũng không hiểu mình đang nói cái gì Là ta đến trễ, xin - lỗi. Vậy bây giờ làm ngay Nếu bây giờ anh cứu tôi, tôi sẽ bám theo anh cả đời để trả nợ Mọi chi phí ăn uống của tôi anh phải lo Tôi ăn ngủ như heo, anh không được than phiền Không thành vấn Phải tin tưởng Em cũng Thành sẽ mãi mãi bên anh, mạng sống của tôi thuộc về anh, thế trên danh dự của một Bán Vampire? Một nửa Vampire một nữa con người? Zue biết Lin đang rất nghiêm túc, nhỏ đã đem bí mật lớn nhất của mình ra nói với anh, hoàn toàn giao phó cả mạng sống cho đã vậy thì... Zue bước về phía Lin- Vậy ta tuyên bố Clionadh Jocasta, em thuộc về ta, mãi mãi - Bàn tay chìa ra hướng về phía Lin- Còn không qua đây?- Được, vậy thì bây giờ - Lin chạy đến, chạy thật nhanh về nơi chàng trai đó, đôi tay nhỏ bám chặt vào anh- Như vậy là đủ rồi, đưa em về đi, Zue, đưa em về đưa em theo nói Lin nghẹn ngào vì khóc, cả cơ thể cũng run như người bị lạnh, khuôn mặt đẫm nước mắt. Zue ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn chỉ đứng đến lưng chừng ngực còn chưa đến được vai trong lòng mình. Có lẽ là khó mà cắt đứt được này lũ quái vật di chuyển đến, bàn tay khổng lồ của chúng bắt lấy Zue và Lin. Viên đá của Zue khiến chúng ngã gục nhưng vẫn không thể làm tổn thương đến phần bên ra không dễ dàng gì để thoát trong lòng Zue, Lin vẫn run rẩy, nhắm chặt mắt vùi đầu vào ngực anh. Cô bé đã sợ đến mức đó. Bỗng dưng nhớ đến bộ dạng đau khổ của Lin, một cảm giác tức giận xẹt qua ngực nhiên lúc này một cơn ớn lạnh chạy qua, mọi chuyện diễn ra nhanh đến mức Zue không kịp kêu "không" thì lũ quái vật đã hoàn toàn biến chính là lí do tại sao Zue buộc mình phải trở nên vô cảm và xa lánh mọi thứ. Vô cảm sẽ không yêu thương, cũng sẽ không tức giận. Không ai bên anh thì sẽ không gặp nguy hiểm. Bởi vì mỗi lần tức giận là sẽ như thế này mật lớn nhất của nhà Amory, chính là đệ nhất hoàng tử Zue Demon Amory - kẻ được mệnh danh là vua của ma cà rồng vốn không thể kiểm soát được ma lực của lực của Zue chính là xóa sổ mọi thứ, đưa tất cả những thứ xung quanh anh về con số 0 - không tồn run run cảm nhận lấy hơi ấm trong lòng ấy vẫn ổn. Ơn phước làm sao khi cô ấy vẫn siết chặt lấy Lin, vùi đầu nhỏ vào ngực anh, vòng tay mạnh mẽ ôm vẫn ở Đau quá Zue, sao...Đôi môi ấy hoàn toàn nuốt lấy câu nói của Lin. Lin không biết gì nữa, mê mê tỉnh tỉnh như Cái.. cái này, rõ ràng trong nghi thức sắc phong không có ôm và... Trước đó không có vì ta mới thêm vào mà, chỉ được áp dụng riêng cho ta với em mà tay Lin siết chặt vạt áo mươi năm nghe mệnh lệnh của Ceref một cách tuyệt đối, làm một quân cờ dưới tay anh ta. Sau đó vì muốn trả nợ cho anh ta mà phải bước vào hang hùm miệng cọp ở cung điện nhà Amory, bị buộc phải lừa dối hết người này đến người khác để che dấu thân phận, hết lần này đến lần khác phải lâm vào tình huống nguy hiểm, lần trước anh ta rũ bỏ Lin, đẩy nhỏ vào biết bao nguy hiểm, lần này lại hại nhỏ rơi xuống Thung Lũng Đen. Những gì Lin nợ Ceref nhỏ đã trả đủ. Lin không phải thánh nhân, ngu ngốc cam chịu thì cũng phải có giới hạn của nó. Vậy nên người đã tuyệt tình thì đừng trách ta bất nghĩa. Lin và Ceref từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt. Clioandh Jocasta - người mà Ceref cứu mạng 117 năm trước đã chết tại Thung Lũng Đen rồi. Bây giờ chỉ còn Clionadh Jocasta - một bán Vampire thuộc về đệ nhất hoàng tử Zue Demon là Zue không ruồng bỏ nhỏ, không khiến thế giới này phải đau khổ lầm than, nhỏ nguyện dùng cả cuộc đời bất tử này để bên Zue, bất chấp cả việc có thể trở thành một thanh kiếm trong tay hai người xa lạ, định mệnh đưa đẩy thế nào lại gặp được nhau, đề phòng, nghi ngờ rồi lại thăm dò, bây giờ thì tin tưởng. Vòng xoáy mang tên định mệnh còn biến đổi như thế nào trong tương lai nữa đây? Rốt cục giữa họ là gì? Chủ nhân và thuộc hạ? Bạn bè? Hay còn một cảm xúc gì đó phức tạp hơn mà chính bản thân họ cũng không ngờ đến?- Tác giả muốn xây dựng một nhân vật trưởng thành qua từng giai đoạn. Vậy có ai thấy Lin trưởng thành lên được chút nào không?v - Cơ mà dự là chap sau Lin sẽ "trả" bớt một chút cho Edana, chứ tác giả không chịu nỗi kiểu thánh nhân "lấy ân báo oán" đâu.vv - Cảm ơn đã ủng hộ ạ ^_^Bạn đang đọc truyện tại
huyet the cua ma ca rong vuong